*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu trời lồng lộng gió soi xuống mặt biển mênh mông, tĩnh lặng vô cùng. Giữa không trung, tiếng động cơ trực thăng thét gào cũng trở nên bé nhỏ.
Trong cabin, Tống Thành ngồi trên ghế da, sắc mặt nghiêm trọng, mang theo kính râm loại của phi công. Trên mắt kính phản chiếu hình ảnh của biển trời mênh mông cùng một hòn đảo xanh biếc cây và núi.
Bên cạnh Tống Thành, Ân Lãm đang chăm chú nhìn qua ống nhòm. Anh cố căng mắt tìm kiếm, hi vọng thấy được một tín hiệu nào đó của sự sống.
“Anh Thành, hiện nay người của chúng ta đã triển khai các phương án tìm kiếm trên đảo. Nếu Diệp Phong có gửi tín hiệu, nhất định chúng ta sẽ bắt được”
Tống Thành vừa nhấc tay, Ân Lãm lập tức đem ống nhòm đưa cho hắn. Qua ống kính, hình ảnh đoàn cứu hộ hiện lên rõ mồn một, trang phục màu sắc nổi bật, còn có cả chó săn đánh hơi cũng được dắt tới.
Sóng thần cùng dông bão qua đi, mặt biển lại êm đềm như thường, cảnh säc mây trắng nước xanh xứng đáng là một hòn đảo du lịch tươi đẹp.
“Đáp xuống đi”
Tuy hẳn tách hai mẹ con ra nhưng chung quy lại vẫn là yêu thương đứa con trai riêng của vợ, mang cho thắng bé rất nhiều thứ tốt, dạy bảo, thăm nom không khác gì những ông bố bình thường chăm sóc con mình.
Nếu thực sự Tống Khởi Minh xảy ra bất trắc, chỉ mong An Nhiên đừng oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744721/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.