Sáng sớm, tiếng chim líu lo hót trên tán hoàng lan đánh thức An Nhiên khỏi mộng đẹp. Cô mơ màng ngồi dậy, sờ xuống phần nệm bên cạnh đã thấy lạnh. Tống Thành có thói quen tập thể dục buổi sáng, hẳn đặc biệt chú trọng việc rèn luyện sức khỏe để cáng đáng được khối lượng công việc áp lực ghê hồn. Cơ thể săn chắc không chút mỡ thừa cũng nhờ vậy mà được luyện thành.
An Nhiên đi vào nhà tắm, định lấy bàn chải đánh răng. Vừa nhổ một ngụm nước, ngẩng đầu lên nhìn vào gương, cô giật mình đánh rơi cả bàn chải.
Trong tấm gương sạch sẽ phản chiếu lại một cái đầu trọc lóc.
Tóc giả đâu???
Rơi lúc nào???
Cô vội vàng quay lại giường tìm. Chẳng lẽ lúc ngủ bị rơi ra, Tống Thành đã nhìn thấy.
An Nhiên lật tung cả đám chăn gối lên vẫn không thấy bộ tóc giả mượt mà của mình.
Cô muốn khóc ròng, đừng nói là Tống Thành đã nhìn thấy bộ dạng trọc lốc này của cô đi. Cô không muốn…
Đang ôm đầu tuyệt vọng, cô sực nhớ ra một chuyện. Rõ ràng lúc trước cắt trụi tóc là muốn chọc tức hẳn, về sau cạo đầu là muốn làm hẳn chán ghét.
Nếu hắn đã nhìn thấy hình ảnh này rồi chán đến nỗi bỏ đi thì lẽ ra cô phải mừng mới đúng Rõ ràng mục đích đã đạt được, vậy mà cô lại thấy hụt hãng, trống trải. Trong lòng, nỗi tiếc nuối vô hình cứ dâng đầy.
Cô đổi ý rồi, không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng này của mình…
An Nhiên còn đang đứng tần ngần tự trách bản thân, tiếng gõ cửa đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744706/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.