Trời đã tối muộn, Diệp Phong đi vào bệnh viện hỏi thăm tình hình sức khỏe của Minh Châu. Từ khi Ân Lãm bị tống cổ sang châu Âu một cách oan uổng, Diệp Phong được bàn giao lại công việc này. Vốn dĩ anh không hứng thú gì với việc thăm nom người bệnh nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Diệp Phong một thân đồ đen, dừng chiếc xe thể thao trước cổng bệnh viện, không nghĩ ngợi, đi thẳng lên số phòng mà Ân Lãm đã gửi.
Trên giường bệnh, Minh Châu vẫn nhằm nghiền mắt. Hiện tại, cô không khác nào bộ xương khô trong chiếc áo bệnh nhân thùng thình. Mái tóc nâu bông xù mất sức sống vương vãi đầy trên gối. Diệp Phong đứng nhìn một lúc, vẫn không thực sự tin cô gái bé nhỏ này lại dám gan góc một mình chống lại hai tên cướp để bảo vệ con trai của bạn thân.
“Đúng là không tầm thường”
Anh nghe người điều dưỡng chăm sóc cô báo cáo một lượt tình hình sức khỏe của Minh Châu. Bây giờ cô đã cửđộng được nhiều hơn, đôi lúc đã nhận biết được một chút thay đổi môi trường như phản ứng với ánh sáng.
Diệp Phong đi tới phòng bác sĩ trực, muốn hỏi rõ hơn hướng điều trị. Anh tin răng việc nằm một chỗ quá lâu không có lợi cho sự hồi phục của cô. Vừa mới ngó vào phòng, một loạt tiếng xì xào trỗi dậy. Trong phòng có ba nữ bác sĩ trẻ, vừa thấy thanh niên khôi ngô tuấn tú bước vào, lập tức không khí náo nhiệt hẳn.
*Xin hỏi, bác sĩ điều trị cho Ngô Minh Châu có ở đây không?”
Cả ba cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744686/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.