An Nhiên chạy ra ngoài hành lang thì không thấy Hà Văn Nhĩ đâu, cô lượn một vòng, chỗ nào cũng ngó mà bóng ông vẫn mất hút.
“Quái nhỉ, chú ấy vừa mới đứng đây nghe điện thoại mà”
Không có điện thoại, không thể tìm người. Cuối cùng, cô đành thất thểu quay về phòng.
Cùng lúc đó, bà Hai vừa thấy Hà Văn Nhĩ đang nói say sưa trên điện thoại, đột nhiên im bặt thì sửng sốt: “Ông làm sao đấy?”
Ông quản gia vội vàng thì thào: “Suyt. Tôi trốn”
Bà Hai lại càng không hiểu. Nói chuyện điện thoại thì có gì mà phải trốn? Bọn họ còn đang bàn nhau xem nên đưa Tống Thành về nhà hay để cậu chủ ở lại bệnh viện, có phải bàn chuyện buôn hàng cấm đâu.
*Trốn ai? Ông làm sao mà phải trốn?”
Hà Văn Nhĩ vội vàng bịt chặt loa, để tiếng oang oang của bà Hai không lọt ra ngoài Ông nín thở, nép sát thân hình còm nhom trong một ngách nhỏ sát cầu thang thoát hiểm. Chờ đến khi An Nhiên đi về phòng rồi, ông mới nhẹ nhàng thở phào một tiếng: “Cậu chủ muốn đi vệ sinh. Tôi phải trốn để tạo cơ hội cho đôi trẻ chăm sóc nhau: Bà Hai khen ông thật thông minh. Già rồi mà vẫn thông minh!
Bà không hề biết An Nhiên phải nhận trách nhiệm đó thì khổ sở đến mức nào. Cô trở vào phòng, mặt mũi đỏ bừng: “Anh nhịn một lát, chắc chú Nhĩ đi đâu đó”
Tống Thành đen mặt: “Nhịn làm sao được?”
Nhịn uống, nhịn ăn thì có thể được. Chứ nhịn xả là nghẹn chết đấy!
An Nhiên thấy hẳn gấp quá, vội nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744661/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.