Náo loạn một hồi, cuối cùng, An Nhiên và Tống Thành mặt đối mặt, nhìn nhau thở phì phò. 
Nước mắt đã khô trên mặt cô nên vết thương đã bớt xót. Ngược lại, Tống Thành thì ôm vai, ngồi gục xuống giường. Vết thương ở eo hắn cũng đau nhức vì phải vận động quá nhiều. Trán hắn lấm tấm mồ hôi, dù đã gồng mình chịu đau nhưng hắn vẫn không thể tỏ ra bình thương được. 
Hôm đó, khi phanh xe vội vàng, vai hắn bị tông vào cửa kính cường lực, nhức nhối khủng khiếp. Nhưng eo hắn còn thảm hơn ni Lúc ấy, hắn chỉ thấy tê rần, không nghĩ tới việc eo bị thương nặng đến mức bị mất cảm giác tạm thời. Bây giờ vết thương mới thực sự như con thú được xổ lồng, liên tục cắn xé bên người hắn mỗi giây mỗi phút. 
Bình thường, hẳn đủ sức chịu đựng được, nhưng vì vừa mới giãng co với An Nhiên, cơn đau tăng nặng ngoài tầm kiểm soát. 
“Sao… sao thế?” An Nhiên cảm thấy Tống Thành không giống như đang giả vờ. 
Mặt hắn trăng bệch, hai bên tóc mai cũng ướt mồ hôi Tống Thành thấy An Nhiên hỏi đến thì ngước lên nhìn cô, trong bụng nghĩ không thể để cô biết, bèn gượng gạo nói: “Không có gì. Vừa mổ ruột thừa hai hôm trước.” 
Nghe đến chuyện mổ xẻ, An Nhiên có phần lo lắng. Nhìn Tống Thành to cao thế thôi chứ đã đụng dao kéo vào người thì nào có da thịt của ai không biết đau. Cô ái ngại nhìn hắn đánh vật với cơn đau đớn, nói khẽ: “Đã bị bệnh như vậy rồi mà còn không biết giữ gìn” 
Nếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744659/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.