“Sao…?”
Vốn dĩ cô định nói “Sao anh lại tới đây?”, nhưng chợt cảm thấy câu nói thật quen thuộc, hình như vài phút trước đã nói ra với người khác, nên cuối cùng lại im lặng.
Tống Thành không nói gì, nằm tay An Nhiên kéo sang một đường mòn khác. Cô ngơ ngác để hẳn dắt đi, không hiểu trời đang giông gió thế này, hẳn lại muốn đi đâu.
Đi được một quãng, An Nhiên phát hiện ra ngôi nhà gỗ ở phía xa.
“Chúng ta đi đến nhà gỗ à?” Cô ngạc nhiên lắm, không ngờ từ vườn lê lại có một con đường mòn khác dẫn tới ngôi nhà kia.
“Đúng vậy. Tới đó gần hơn” Tống Thành biết rất rõ đường tắt. Đường này xe cộ không đi được, chỉ có người dân ở đây thông thạo đường sá mới dùng làm ¡ tắt. Cho nên trưa nay Hà Văn Nhĩ phải lái xe chở An Nhiên đi đường vòng.
Vì là đường tắt nên rất chật hẹp. Tống Thành một tay ôm sát An Nhiên vào người mình, tay kia vén đám cây lá lộn xộn um tùm tìm lối đi. Đến một đoạn đường hẹp, hắn quay sang bảo cô: “Nắm tay anh. Đi sát theo anh kẻo ngã”
An Nhiên nhìn đường đi mà thất kinh. . ngôn tình hay
Bên trái vách núi đã sạt lở lâu năm, dựng đứng lên hiểm trở. Bên phải là vực sâu rậm rạp bị cây lá che khuất. Cô không dám ho he gì, nắm chặt tay Tống Thành, đi theo hướng dẫn của hắn. Một lúc sau, đoạn đường tắt sắp hết rồi, An Nhiên thở phào, quay sang nhìn xuống vực. Cô chẳng biết vực này sâu hay không, bên dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744637/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.