Từ lúc được nới lỏng lệnh cấm, An Nhiên tươi tỉnh hẳn. Trước hết, cô lục tìm trong tủ quần áo mà Tống Thành đã sai người chuẩn bị cho mình, lấy ra một chiếc váy hoa rất phù hợp với tiết trời sáng sủa. Thêm một chút son là khuôn mặt đã đủ rực rỡ rồi. Dù sao mỹ phẩm ở đây cũng không có, chỉ có một thỏi son cũ nằm trong túi đồ cô dâu được đưa tới từ hôm tổ chức hôn lễ thôi.
An Nhiên lượn hết một vòng quanh biệt thự, tuy cô đã khám phá nó trước đây rồi nhưng vẫn muốn tìm kiếm cơ hội rời đi thêm lần nữa. Có điều, tâm thế của cô không còn sốt ruột như trước mà bình tĩnh hơn nhiều.
Chạy xuôi chạy ngược một hồi, đến bữa trưa, An Nhiên vừa mới xuống tới nhà ăn đã gặp ngay Hồng Ngọc đang to tiếng với bà Hai. Cô lẳng lặng đi đến chỗ ngồi, không làm phiền hai người họ giao lưu tình cảm.
Bà Hai bực bội ném cái muôi trên tay xuống bàn bếp, cao giọng: “Thực phẩm ở nhà này đều lấy từ trang trại sạch của gia đình, mùa nào thức nấy.
Muốn ăn cái gì quý hiếm phải nói sớm để người ta còn biết đường chuẩn bị. Bây giờ thì không có ngay được đâu.”
Bà bực quá đi chứ! Cậu Thành ăn uống thoải mái, rất ít khi đòi hỏi này nọ. Thế mà sao lại rước về một người thật quá quất. Mới sáng sớm đã đòi ăn mít chín. Đến khi bà tìm được quả mít trái mùa thì lại kêu không ăn nữa, đòi ăn na. Toàn ước của trái mùa! Bữa trưa bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744628/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.