Đường phố chiều chủ nhật lại bắt đầu đông đúc, xe của Tống Thành theo dòng người đi đến tận chân cầu thì giảm tốc độ. 
“Về nhà.” Tống Thành chỉ đạo cho Ân Lãm không bẻ lái sang hướng nhà Hạ Cẩm nữa. Anh chỉ muốn quay lại căn nhà của chính mình. 
Ân Lãm vừa lái xe vừa nói: “Anh để thằng bé lại như vậy có ổn không?” 
Tống Thành nhớ lại đôi mắt long lanh của Cá Chép cùng dáng vẻ hoạt bát của nó khi vừa tới trường học. 
Thằng nhỏ đúng là ham vui. Thấy trường mầm non có nhiều bạn mới, lại lắm đồ chơi hay, nó cứ nằng nặc đòi ở lại. Tống Thành nghĩ đứa trẻ nên chơi cùng bạn bè đồng lứa để phát triển được bình thường, hắn quyết định làm thủ tục cho con ở nội trú luôn. Dù sao hắn cũng không muốn con trai phải chịu đựng tuổi thơ khắc nghiệt với những bài học nghiêm khắc sớm như mình đã từng. 
Bản thân Cá Chép cũng không giống những đứa trẻ ba tuổi khác, nhất định phải bám dính lấy một nơi chốn thân quen. Nếu đã không được ở gần mẹ thì với nó nơi nào cũng như nhau. Thực ra, từ sâu thằm bên trong, trực giác của Cá Chép mách bảo nó rằng nếu quay về nhà Tống Thành thì sẽ tiếp tục phải chịu đau đớn như trận chết đuối hụt hôm trước. Dù nó không thể nói được thành lời, nhưng nỗi sợ vô hình ấy như một cái bao lớn ngăn cách nó với ý muốn quay về nhà. 
Tuần sau Tống Thành sẽ rất bận rộn, An Nhiên thì không khỏe, hắn nghĩ tốt nhất nên để Cá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/1744624/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.