Công việc của An Nhiên thuận lợi đến không ngờ. Sự linh lợi, nhiệt tình của cô khiến ai ở công ty cũng quý mến. Chí sau một tuần, cô đã nằm vững các đầu mối công việc, tự tin có thể phụ trách tiệc cưới xa hoa mà khách hàng đã chỉ định đích danh cô.
Sáng sớm hôm đó, An Nhiên chuẩn bị trang phục cùng đồ dùng kĩ lưỡng, chính thức xuất trận Cá Chép tiễn mẹ đi làm còn dặn dò như một ông cụ non. Cô ôm thẳng bé, hôn chụt một cái thật kêu lên má con, âu yếm nói: “Tối nay mẹ về rất muộn, không cần chờ cửa. . Truyện Mỹ Thực
Ngày mai có tiền sẽ đưa bé cưng đi sở thú nhé!”
Cá Chép cười tít mắt, gật đầu lia lịa An Nhiên đi bộ ra bến xe bus. Trời còn sớm, đường phố hãy còn vắng vẻ. Từ đêm kinh hoàng đó, mỗi lần đi xe bus, cô đều thận trọng nhìn trước nhìn sau cẩn thận mới chọn chỗ đứng an toàn nhất.
Bỗng phía xa vang lên một tiếng “huych”, giống như có người ngã. Cô theo phán xạ nhìn lại, thấy một người đàn ông già nua ngồi phịch bên góc tường, túi nilon đựng mấy món rau củ nằm lăn lóc bên cạnh.
Lòng trắc ẩn nổi lên, An Nhiên đi lại gần, hỏi người kia có cần giúp đỡ không. Cô thận trọng đứng cách xa một đoạn, thấy người đàn ông cười hiền từ lắc đầu, thì bạo dạn hơn một chút, tiến lại gần để giúp ông nhặt cái túi rách.
“Cám ơn cháu”, người đàn ông luôn miệng nói, “Cảm ơn cháu nhé!”
Cô ngẩng lên, chưa kịp nói “Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai/161203/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.