Mặc dù những lời này của Cố Thanh Thành, tuy rằng rất tuyệt tình, cũng thật là quyết tuyệt. Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng sự thật thường chính là như vậy. Khi Long Đình Đình trở về nhà, mẹ Dung đã rất đau lòng khi biết rằng cô bị sốt ngủ trong văn phòng một mình. Bà chào hỏi Cố Thanh Thành, nhờ anh ta chăm sóc cho cô, còn mình thì ra ngoài mua thức ăn, nói rằng sẽ mua canh chim bồ câu để giúp cô bồi bổ thân thể. Long Đình Đình tắm rửa sạch sẽ, thay đồ và đi ra đại sảnh. Cô bước đến máy đun nước cao cấp bên cạnh, chuẩn bị rót nước để uống. Nhưng người đàn ông đã giật lấy cái cốc của cô. Cố Thanh Thành nói: "Em ngồi lên sô pha, tôi rót nước cho em." Long Đình Đình có chút không quen với việc được đối xử như vậy, nhún vai nói: "Không sao, tôi đã tốt lắm rồi." Cố Thanh Thành nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ cảnh cáo. Long Đình Đình gật đầu: “Được, được, tôi đi qua bên kia ngồi." Cố Thanh Thành rót một cốc nước ấm và đưa tận tay cho Long Đình Đình. “Cảm ơn.” Long Đình Đình vươn tay nhận lấy. “Mệt à?” Cố Thanh Thành ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng nhìn cô một cái. “Còn tốt lắm.” Long Đình Đình cúi đầu uống một cốc nước. "Còn tốt à? Mệt đến phát sốt, ngủ một mình trong phòng làm việc, hôm sau mới bị người khác phát hiện ra, em còn dám nói mình không mệt sao?" Cố Thanh Thành nghĩ đến chuyện này, lửa giận trong lòng như muốn trút ra bên ngoài. Tuy nhiên, anh ta không thể mất bình tĩnh trước cô được. Bất kể tình huống như thế nào, anh ta cũng không thể làm được. Là bởi vì, anh ta không nỡ! Long Đình Đình cúi đầu, rầu rĩ, không nói gì. Thấy cô không nói gì, Cố Thanh Thành lại đưa tay lên về phía trán cô. Long Đình Đình đột nhiên trở nên cảnh giác và lùi về phía sau ghế sofa. Bất mãn nói: "Này, làm gì vậy?" “Kiểm tra xem nhiệt độ thế nào thôi mà.” Cố Thanh Thành bỏ qua lời từ chối của cô, nắm lấy bàn tay đang chặn lấy cái trán của cô, để sang một bên. Lòng bàn tay to phủ lên vầng trán mịn màng của cô. Tư thế như vậy thực sự rất mờ ám. Ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí Long Đình Đình còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng đặc biệt của nam giới. Mặc dù, cô không thích xịt nước hoa, đôi khi cô còn rất ghét một số loại nước hoa có mùi nồng nặc. Tuy nhiên, không hiểu sao, mùi trên cơ thể của Cố Thanh Thành không khiến cô không cảm thấy bị phản cảm chút nào. Có một mùi hương thoang thoảng, giống như hương thơm của người đàn ông sau khi tắm bằng xà phòng. Thoang thoảng, dịu nhẹ, lan qua cánh mũi cô. Sau khi ngửi xong, cả người như lặng hẳn đi. Lúc này, hoàng hôn bên ngoài đã buông xuống. Màu đỏ nhẹ nhàng và ấm áp lan tỏa khắp sàn nhà nhẵn bóng. Như thể không gian rộng lớn này được mạ một lớp có tông màu nhẹ nhàng. Mềm mại và ấm áp. Bàn tay của Cố Thanh Thành dường như đã quên mất phải rời khỏi trán của cô. Anh ta cụp mắt xuống, nhìn nhìn gò má hơi nhô cao của người phụ nữ dưới cằm mình. Bốn mắt nhìn nhau! Không có bất kỳ cảm xúc gì, không có tình ý, chỉ là lặng lẽ nhìn nhau, hít thở thật sâu. Dù cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, gương mặt cô cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng làn da của cô vẫn còn non nớt và hồng hào. Lông mi rất dài và dày, một đôi mắt to long lanh như pha lê, dường như trời sinh có ma lực có thể gột rửa tâm hồn người khác. Đôi môi non nớt vẫn giống như trái cây đông lạnh, tuy có chút tái nhợt nhưng vẫn khiến người ta nảy sinh ra một loại cảm giác muốn hôn lên đôi môi ấy. Khuôn mặt này sạch sẽ đến mức có cảm giác trong suốt như pha lê. Không có pha trộn bất kỳ hóa chất nào của đồ trang điểm. Tự nhiên, xinh đẹp, thanh thuần... Cố Thanh Thành nhìn đến mê mẩn, anh ta cúi gằm mặt xuống, tiến đến gần cô, một chút, một chút, từ từ, chậm rãi đến gần. Tại khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ còn ba nắm tay, Long Đình Đình đã hai lần vô tình chớp chớp hai cái vì nhức. Trong đôi mặt lộ ra vẻ ngây thơ động lòng người. Cô đâu biết rằng hành vi trong vô thức của mình, lọt vào mắt một người đàn ông, thì đó dường như là một lời mời chào quyến rũ. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ còn một nắm tay. Gần đền mức chiếc mũi cao của người đàn ông sắp chạm vào đầu mũi nhỏ nhắn, dễ thương và xinh xắn của cô. Trong lúc hoảng hốt, đôi mắt của Long Đình Đình lóe lên vẻ hoảng sợ phức tạp. Cô mạnh mẽ nhắm mắt lại, ngay lúc cô mở ra lần nữa, môi của người đàn ông nhẹ nhàng phủ lên môi cô. Khi xúc cảm nóng bỏng phủ lên đôi môi hơi mát lạnh của cô, ý thức đang chìm vào hỗn loạn của Long Đình Đình lập tức lấy lại lý trí. Cơ thể của cô, nói chính xác hơn, phải là một phần của cột sống, lập tức mất trọng tâm mà dựa vào lưng ghế sofa. Và vì điều này, khoảng cách giữa hai người đã được kéo ra. Cố Thanh Thành cũng bừng tỉnh vì phản ứng của cô. Chết tiệt! Anh ta đã làm gì? Vậy mà anh ta lại nhân lúc cô sinh bệnh, muốn... Tuy nhiên, khi nhìn thấy hai rạng mây đỏ đang lửng lờ trôi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, không biết tại sao, loại cảm giác này đẹp tựa như mối tình đầu vậy. Cô gái yêu dấu là cây mắc cỡ ngây thơ, cô sợ hãi co lại khi chạm nhẹ vào, khiêu khích anh ta, khiến anh ta liều mạng muốn bảo vệ cô. Cố Thanh Thành thu hồi suy nghĩ của mình, một lần nữa ngồi xuống. Long Đình Đình cũng ngồi thẳng lưng, nhưng không dám nhìn anh ta nữa. Kỳ thật bọn họ không biết cảnh tượng này đã lọt vào một đôi mắt ngoài cửa sổ. Sau khi Mặc Diệu Dương rời khỏi “Thủy Thượng Lạc Viên”, anh đến bệnh viện để thăm Long Đình Đình. Tuy nhiên, khi đến nơi, anh được thông báo rằng cô đã làm thủ tục xuất viện. Người phụ nữ ngu ngốc này! Dù đã hết sốt cao nhưng cô vẫn phải nằm viện theo dõi và tịnh dưỡng vài ngày mới có thể ra về chứ. Vậy mà cô ra đi không lời từ biệt. Ô đúng rồi! Có vẻ như anh không cho phép cô thư ký nhỏ của cô nói sự thật với cô. Tuy nhiên, cho dù là như vậy thì cô có lý do để xuất viện à? Mặc Diệu Dương yêu cầu Trần Hằng giải quyết một số việc, anh bắt taxi lao thẳng đến chỗ của Long Đình Đình. Trên đường, anh đã lặp đi lặp lại luyện tập một nghìn lần, anh nên biểu hiện như thế nào khi gặp cô, anh nên nói gì đây. Là quan tâm, hay hỏi han, hay là... Tuy nhiên, anh không ngờ rằng mình lại trốn bên ngoài như một kẻ chuyên đi rình mò bỉ ổi, quan sát mọi thứ bên trong. Đó là bởi vì anh nhìn thấy một chiếc xe bên ngoài nhà Long Đình Đình nhưng lại không phải của Long Đình Đình. Nhìn từ kiểu dáng xe, đó là một chiếc xe của một người đàn ông. Mang theo sự nghi ngờ, anh đến bên ngoài biệt thự và nhìn vào bên trong các cửa sổ sát đất. Chắc chắn, anh đã nhìn thấy bóng dáng của Cố Thanh Thành. Ngay khi anh chuẩn bị xông vào lấy tư cách là chủ nhà và đuổi anh ta ra ngoài thì một cảnh tượng kinh ngạc đã xảy ra! Cố Thanh Thành ngồi trên sô pha cùng cô, tuy không biết bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng nhìn cách tương tác của hai người, giống như một đôi bạn rất thân quen, không... là người yêu mới đúng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]