Người phụ nữ đang nằm trên giường đã tỉnh.
Trong thấy anh ta tiến vào, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Diệu Lương......”
Mặc Diệu Lương biết, trạng thái của cô ta bây giờ lại tỉnh táo rồi. Anh ta bước đến, ôm cô ta vào lòng, hỏi: “Em tỉnh rồi à?”
“Uhm.” Tô Tiểu Niệm ngả đầu lên lồng ngực anh ta.
“Có đói không?” Người đàn ông hỏi.
“Uhm.” Người phụ nữ trong lồng ngực gật gật đầu.
“Chúng ta ra ngoài ăn nhé? Chắc là đồ ăn đã được chuẩn bị xong rồi đấy.”
Mặc Diệu Lương dẫn Tô Tiểu Niệm ra bên ngoài, Tô Tiểu Niệm tò mò nhìn một vòng căn phòng đã từng sáng tỏ, lúc này một mảnh mờ tịt. Mở to đôi mắt kinh hoảng, chạy thẳng ra sau lưng người đàn ông ẩn nấp.
“Diệu Lương, sao...... sao lại tối như vậy? Sợ, em sợ quá.”
Người đàn ông kia vội vàng kéo cô ta ôm vào lòng, an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ! Bên ngoài có người xấu, bật đèn sáng quá sẽ có người xấu xông vào đấy.”
Tô Tiểu Niệm vẫn sợ hãi, làm thế nào cũng không chịu đi ra ngoài ăn cơm, từ trong lòng anh ta vùng vẫy thoát ra, lại chạy vào trong phòng.
Mặc Diệu Lương không còn cách nào, chỉ có thể để người giúp việc bưng đồ ăn vào trong phòng, anh ta tự mình đút cho cô ta ăn.
Tô Tiểu Niệm nấp kỹ trong lòng người đàn ông, không chịu ăn cái gì.
“Tiểu Niệm, ăn một chút được không? Nếu không thì cục cưng của chúng ta sẽ đói bụng đấy, mà đói bụng thì cơ thể không thể khỏe mạnh được đâu.” Mặc Diệu Lương vuốt ve tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-chiem-doat/1705639/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.