Căn nhà của nhà họ Lâm, bị những người đòi nợ đó lật tung từ trong ra ngoài.
Phàm là đồ trang trí, nội thất, thiết bị điện có thể di chuyển thì đều bị đám lưu manh ăn cướp mang danh ‘người thu nợ’ đó cưỡng chế chuyển đi để trở nợ. Thậm chí, ngay cả tất cả quần áo mũ giày dép đắt tiền trong tủ của nhà họ Cốc cũng bị lấy sạch.
Nửa đêm, trong nhà họ Cốc vang vọng tiếng khóc, tức mắng chửi hết tiếng này đến tiếng khác.
“Mẹ, phải làm sao đây? Chúng ta sao mà sống tiếp được.” Cốc Nhược Lâm ngồi bệt trên đất, khóc đến mức trôi cả lớp trang điểm.
Sự việc đã đến trước này, khóc cũng không có tác dụng.
Mẹ Cốc đứng dậy, lau nước mắt, nói: “Chúng tôi mau chóng rời khỏi nơi này, đi ở nhờ chỗ cô của con.” Nói rồi, kéo Cốc Nhược Lâm ở trên đất lên, đi vào trong phòng.
Dưới sự dẫn dắt của bà ta, Cốc Nhược Lâm theo bà ta đi vào trong phòng sách của Cốc Kiến Bân. Ở đằng sau một bức tường ở góc khuất, vậy mà ẩn giấu huyền cơ. Bên trong có một chiếc hộp nhỏ, được mẹ Cốc lấy ra.
“Tách’ một tiếng mở chiếc hộp ra, bên trong vậy mà để mấy cuộn tiền ngay ngắn, còn có một số trang sức vàng bạc châu báu...
“Còn may những thứ này bị mẹ giấu kỹ, mới không bị những súc sinh đó lấy mất!”
Lời vừa dứt, liền có người xông vào.
Mẹ Cốc giật mình, vội vàng muốn giấu đồ vào trong ngực. Nhưng, đã muộn rồi.
Người dẫn đầu đó mắt sáng lên, sải bước đi tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-chiem-doat/1705631/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.