"Ông cụ Mặc... Sức khỏe đã tốt hơn chưa?" Giọng Tần Phong có chút nặng nề.
Trong mắt ông cụ lóe lên ánh sáng.
An Đình Đình biết lúc ông ngoại nói ra những lời này có tâm trạng thế nào. Dù sao ông ta đã mất đi đứa con gái duy nhất trên đời này. Tuy rằng nhiều năm trôi qua, có lẽ người khác có thể thoát khỏi nỗi đau khổ này.
Nhưng ông ta là ba của Tần Nhan. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đây là nỗi đau khổ lớn nhất trên đời!
An Đình Đình nhiễm cảm xúc của ông ta nên giọng nói cũng trở nên không nhẹ nhàng như trước.
Cô hơi gật đầu nói: "Ông nội vẫn khỏe mạnh."
"Ừm." Ông cụ gật đầu, cụp mắt xuống, nghiêng người nói với cô: "Đình Đình, chuyện ông đến thành phố G không được nói với ông cụ Mặc."
"Vì sao?" An Đình Đình khó hiểu.
Không phải hai nhà người xóa bỏ hiềm khích lúc trước là tốt nhất hay sao. Hai người thật sự tổn thương mẹ chồng đã nhận sự trừng phạt. Còn Quan Bá Thiên thì sớm hay muộn cũng sẽ giải quyết ông ta.
"Đừng hỏi vì sao. Ít nhất trước khi giải quyết nhà họ Quan, cháu nhớ không được để lộ hành tung của ông. Hơn hai mươi năm trước nhà họ Tần chúng ta đã sớm không còn liên quan đến nhà họ Mặc. Lúc này ông đột nhiên xuất hiện, người nhà Quan sẽ nghĩ như thế nào? Quan Bá Thiên lại sẽ làm gì?"
Tần Phong không nói thẳng ra mà từng bước dẫn dắt An Đình Đình.
An Đình Đình đột nhiên lóe sáng nói: "Ông ta sẽ càng cảnh giác. Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-chiem-doat/1705433/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.