Về đến Thủy Mặc, An Đình Đình và Tiêu Quân xuống xe. “Tiêu Quân, anh cũng phải đi sao?” An Đình Đình hỏi.
“Tôi sẽ nghỉ ngơi ở phòng khách, khi nào tỉnh dậy tôi sẽ đi gặp Diệu Dương, cùng cậu ấy bàn bạc vài chuyện.” Tiêu Quân nói.
“Vâng, cũng được, đỡ phải đi lại nhiều.”
An Đình Đình về phòng, tắm rửa sạch sẽ trước, cô thật sự rất buồn ngủ, nhưng sau khi nằm trên giường thì lại không ngủ được. Lăn qua lăn lại, trong đầu cô hiện lên giọng nói của Mặc Diệu Phong, lúc mơ hồ, lúc lại rất rõ ràng điêu cuối cùng đọng lại trong tâm trí cô là sau khi anh bị bắn, cô quay lại, nhìn thấy máu trào ra từ khóe miệng anh, nhưng anh vẫn nở nụ cười dịu dàng, gọi to tên cô Đình Đình.......
Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, anh Phong, anh nhất định phải tỉnh lại, nếu không cả đời này Đình Đình sẽ sống không yên ổn.
Thời gian từng chút một trôi qua, Tiêu Quân đến bệnh viện sau vài giờ nghỉ ngơi, khoảng nửa giờ sau đó, Mặc Diệu Dương trở về Thủy Mặc .
Anh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách ở tầng dưới, yên lặng chờ đợi.
Người giúp việc đi xuống, báo cáo: “Mợ chủ vẫn đang ngủ ạ.”
Mặc Diệu Dương không nói gì, gật nhẹ đầu.
Người giúp việc lại nói: “Nhưng mợ chủ dường như không được yên giấc, tôi vào xem thử, phát hiện cô ấy đang nói trong mơ, như thể đang khóc.”
Nghe vậy, lông mày của người đàn ông hơi cau lại.
Một lúc sau, anh mới lên tiếng, giọng khàn khàn: “Tôi biết rồi, chị ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-chiem-doat/1705166/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.