Tiêu Quân mở cửa ghế lái phụ ra, đợi An Đình Đình ngồi vào xong mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó anh ngồi vào vị trí ghế lái.
Trong lòng An Đình Đình khó tránh khỏi nghi hoặc, cô mở miệng hỏi: “Chúng ta định rời khỏi sao?”
“Ừm, đưa em rời khỏi chỗ này.” Tiêu Quân vẫn còn đang đắm chìm trong cơn giận vừa nãy.
Trong lòng An Đình Đình rất buồn, nhưng vẫn nói: “Vậy còn bên giám đốc Lâm?”
“Không sao." Tiêu Quân nhét chìa khóa xe vào.
“Ò.” An Đình Đình nhàn nhạt đáp một tiếng.
Chân ga ở dưới chân, dù đã thử đạp đến mấy lần, nhưng vẫn chưa hạ chân xuống được. Cuối cùng, anh cũng bộc phát lên, đương nhiên, cũng không phải là một khẩu khí giận dữ, mà là một ngữ khí hận sắt không thể rèn thành thép.
“Vừa nãy bọn họ bôi nhọ em như vậy, em không biết tự biện giải cho mình sao?”
“Em...em, nói rồi.”
“Một câu “các người nói bậy, em nghĩ đủ để thuyết phục bọn họ sao? Em nhìn An Giai Kỳ đi, có thể nói một chuyện không có thật một cách ngăn nắp đâu ra đấy như vậy, nếu như không phải anh biết rõ con người của em thì cũng sẽ tin cô ta rồi.”
“...” An Đình Đình cắn chặt môi dưới, một lúc lâu sau, cô mới run rẩy lên tiếng: “Xin lỗi, làm cho anh mất mặt rồi.”
Trong lòng vừa ấm ức, lại vừa thê lương, vừa bất lực lại vừa đau nhói.
Nước mắt cứ như vậy mà lã chã, lã chã rơi xuống.
Tiêu Quân nhìn thấy, trái tim cũng bất giác mềm nhũn xuống. Anh rất là xúc động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bi-chiem-doat/1705093/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.