Edit: Phương Tuyền
Beta: Phong Vũ
“Thất Thất, cậu ở đâu? Cậu không sao chứ?”
Giọng nói Tả Phán Tình hơi gấp gáp, ngón tay cầm chặt di động, vô cùng sợ hãi nghe thấy tin tức gì đó không tốt.
“Phán Tình, tớ không sao.” Trịnh Thất Muội bên kia thực im lặng, cô cũng rất bất đắc dĩ, Thang Á Nam cũng cho cô gọi di động liên lạc với bên ngoài: “Phán Tình, cậu đừng lo lắng cho tớ nữa, tớ không sao.”
“Thất Thất, vậy còn cậu? Cậu có về không? Cậu rốt cuộc ở đâu? Tớ giúp cậu báo cảnh sát, tớ sẽ khiến cho tên khốn đó thả cậu ra.”
“Không cần. Phán Tình, cám ơn cậu. Thật sự không cần.” Trịnh Thất Muội cũng không hiểu được Thang Á Nam nghĩ cái gì: “Phán Tình, cậu tin tớ, tớ không sao. Cậu đừng tới Mỹ, cũng đừng làm gì vì tớ, anh ta nói, mấy ngày nữa sẽ để tớ về.”
“Vì sao phải mấy ngày nữa?” Tả Phán Tình không hiểu: “Cậu bảo anh ta thả cậu đi. Cậu về mau đi, cậu có nghe không?”
Cô chỉ cần tưởng tượng đến Thang Á Nam từng dùng súng chỉa vào mình là lại thấy dựng tóc gáy. Tuy rằng cô không thực sự bị thương tổn, nhưng Trịnh Thất Muội sẽ rất thương tâm, rất tự trách đúng không?
“Không sao, mấy ngày thì mấy ngày nữa đi.” Trịnh Thất Muội nhìn thấy Thang Á Nam bước vào cửa, không định nói tiếp với Tả Phán Tình: “Phán Tình, cậu nhớ kỹ lời tớ nói, cậu đừng tới Mỹ, cũng đừng lo lắng nữa. Tớ sẽ không có việc gì đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di/2990783/chuong-312.html