Edit: Phong Vũ
“Ngừng.” Cô một hơi hỏi nhiều câu như vậy, Cố Học Văn cũng không biết phải trả lời câu nào.
“Anh thật không biết, em vẫn là một cô bé con tò mò như vậy đấy.”
“Đáng ghét.” Tả Phán Tình hờn dỗi lườm anh: “Người ta lo lắng cho anh thôi. Anh thích bộ quân trang xanh biếc này như vậy, em sợ anh bởi vì em mà không được mặc nữa. Vậy sẽ đáng tiếc nhường nào chứ?”
Hơn nữa cô sẽ áy náy cả đời. Cô cũng thích nhìn thấy anh tư thế oai hùng hiên ngang như vậy.
Cố Học Văn không đáp lại, vẻ mặt trầm mặc khác thường, đôi mắt như chim ưng khi nhìn về phía Tả Phán Tình lại lộ vẻ dịu dàng, nắm tay cô thật chặt, đem cằm nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô.
“Thật ra anh đang nghĩ có nên cởi bỏ bộ quân trang này hay không.”
“Cái gì?” Tả Phán Tình khiếp sợ ngồi bật dậy, cũng không thèm quan tâm đến phần thân trên đau nhức tê dại nhìn Cố Học Văn: “Anh nói cái gì?”
“Phán Tình.” Cố Học Văn kéo cô quay về lòng anh, để cô nửa tựa lên người, bàn tay hơi chai sần nhẹ nhàng mơn trớn cái lưng xinh xắn của cô. Chậm rãi lướt qua đường cong yểu điệu của cô.
“Em có biết em làm sợ lắm không?” Khi anh nghe thấy tin tức Cố Học Võ gửi ình thì khiếp sợ không nhỏ. Hoàn toàn không thể tưởng tượng, Tả Phán Tình ở trong tay Hiên Viên Diêu sẽ xảy ra chuyện gì. Ý nghĩ đó khiến anh lo lắng đến cực điểm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di/2990769/chuong-306.html