Trịnh Thất Muội không chịu nổi, tuy rằng cá tính cô vốn thẳng thắn, có đôi khi cũng rất tùy hứng nhưng cô chưa từng có ý nghĩ làm hại ai, dùng sức tóm lấy vạt áo Thang Á Nam, cô cần một người để phát tiết: “Là anh. Là anh mới đúng, nếu không phải anh nhốt tôi ở đây, nếu không phải anh không cho tôi về nước, tôi làm sao có thể ——”
“Là tự em muốn tới.” Thang Á Nam chặn lời của cô, giọng nói lạnh như băng: “Nếu em không mất trí nhớ thì chắc còn nhớ chính em muốn tôi đưa em đi.”
Cả người Trịnh Thất Muội cứng đờ, một câu cũng nói không nên lời, chỉ cảm thấy trong đầu rất hỗn loạn.
Quả thật, cô không mất trí nhớ, là chính cô lựa chọn đến Mỹ. Nhưng lúc đó là do cô sợ mình mang thai.
Một đứa con, không ở trong phạm vi cô có thể tiếp nhận. Cô hy vọng có thể tìm một người cùng mình gánh vác cho nên mới tìm Thang Á Nam.
Chỉ là nguyên nhân này sao?
Không. Không chỉ vậy. Cô thừa nhận, suy nghĩ của cô lúc ấy có chút không tỉnh táo, nhưng hơn hết là một cảm giác đau lòng. Thang Á Nam đi theo một tên vui buồn thất thường, tên đó có thể sẽ muốn lấy mạng của anh ta.
Nếu anh ta chết vì cái tên yêu nghiệt Hiên Viên Diêu kia, cô cảm thấy rất không đáng. Đúng, chính là không đáng. Cô không biết vì sao Thang Á Nam lại trung thành với Hiên Viên Diêu như vậy, nhưng kiểu trung thành ngu muội này cô thấy là không ổn.
Sau đó cô quyết định đến Mỹ.
Sau nữa thì sao? Cô không nghĩ tới việc phải rời khỏi. Nhưng hành vi ngày đó của Thang Á Nam khiến cô hiểu lầm, cô lại muốn rời khỏi nơi này. Sau đó còn có chút kích động.
Cô vô tình hại người, nhưng thật sự là đã hại người. Những người ở nhà hàng Trung Quốc đó đều vô tội. Cũng đều là do cô hại.
Chóp mũi chua xót, rốt cuộc không nhịn được cảm giác muốn khóc trong lòng, che miệng, cô bật khóc thảm thương. Tiếng khóc thút thít, làm thế nào cũng không khống chế được tâm trạng của mình.
“Hu hu……”
Cảm giác tiêu cực của con người vốn là như vậy. Đang lúc có một chút chuyện không vui, những cảm xúc xấu khác cũng theo đó ùa tới, đột nhiên cảm thấy bản thân thật xui xẻo, giống như toàn bộ thế giới chỉ có một mình là thê thảm nhất.
Trịnh Thất Muội tưởng tượng như vậy liền không kìm chế được. Sao mình lại thê thảm như vậy? Bạn trai cô quen rồi muốn kết hôn thì lại bắt cá hai tay, người đàn ông cô yêu lại không yêu cô. Đi uống rượu cũng có thể uống ra vấn đề.
Bị người ta cưỡng bức, bị người ta khi dễ, bị người ta dọa suýt mất nửa cái mạng. Liên tục trải qua những nguy hiểm tưởng chừng có thể so với những cảnh phim mạo hiểm.
Bây giờ còn bị người ta chỉ trích như vậy ——
“Hu hu. . . . . .” Những người rất ít khóc, hoặc là không khóc, thì vừa khóc một cái là sẽ không thể dừng được. Trịnh Thất Muội từ lúc còn nhỏ đã không rơi nước mắt. Lúc này cảm giác trách nhiệm gây ra hiệu ứng liên hoàn khiến cô bật khóc không ngừng.
Khuôn mặt diễm lệ tràn đầy nước mắt, khóc như mưa, trông vô cùng đáng thương.
Khóc đến cả thở cũng không nổi, chỉ có thể úp mặt vào đầu gối, không ngừng rơi nước mắt. Lúc cô bắt đầu khóc, Thang Á Nam liền giật mình, ngẩn người nhìn cô càng khóc càng lớn, càng khóc càng dữ dội.
“Trịnh Thất Muội?”
Mi tâm nhíu thành một chữ xuyên (川),muốn cô ngừng khóc, Trịnh Thất Muội lại úp vào đầu gối, càng khóc dữ dội hơn.
Trong lòng thở dài, vươn tay, bàn tay hướng về phía bả vai cô, giọng điệu có phần bất đắc dĩ: “Đừng khóc.”
Không ai khuyên thì thôi, anh ta vừa khuyên, Trịnh Thất Muội lại càng khóc to hơn, không hề có ý định dừng lại.
Bên tai là tiếng cô khóc không ngừng, tiếng khóc giống như chịu nhiều ủy khuất vậy. Thật ra ở một góc độ nào đó, cũng khó trách cô cảm thấy bị ủy khuất.
Thang Á Nam muốn rời đi, nhìn con dao găm một hồi lâu cuối cùng vẫn không rời đi, đưa bàn tay thô ráp nâng cô lên, để cô tựa vào trước ngực mình. Chưa từng an ủi người khác, giọng điệu của anh cứng ngắc.
“Đủ rồi, đừng khóc nữa.”
Giọng nói của anh ta không lớn lắm, Trịnh Thất Muội đang khóc hăng nên không nghe thấy, thậm chí còn không nhận ra mình bị người khác kéo vào trong lòng, đưa tay lau nước mắt, tiếp tục khóc.
Trên vai truyền đến hơi ấm, bàn tay rắn chắc vỗ vỗ bả vai cô. Một luồng hơi nóng phả qua bên tai của cô khiến cô có chút ngẩn người.
Đột nhiên cô phản ứng lại, muốn giãy dụa thì người đàn ông kia lại nhẹ nhàng mở miệng: “Đừng khóc, không liên quan tới em.”
Trịnh Thất Muội ngây ngẩn cả người, đầu tựa trước ngực anh ta không nói được gì. Bàn tay to trên vai không được dịu dàng vỗ bờ vai của cô. Một lần rồi lại một lần.
“Không liên quan tới em, đừng khóc.”
Sụt sịt mũi, cô hoài nghi có phải cô khóc lâu quá nên xuất hiện ảo giác không thì giọng nói lại vang lên.
“Hai ngày nữa, tôi sẽ đưa em về.”
Về? Về đâu? Trịnh Thất Muội ngẩng đầu nhìn Thang Á Nam, chỉ liếc một cái mà cô liền ngây dại, từ góc độ này nhìn khuôn mặt bên phải của anh ta, không có vết sẹo kia, khuôn mặt anh ta trông có nét rất cương nghị. Cái mũi cao thẳng, khuôn mặt sắc nét như được chạm khắc.
Trịnh Thất Muội quên cả khóc, nhìn Thang Á Nam, trong lòng có chút tán thưởng.
Được rồi, cô thu hồi lời nói của mình lúc trước, Thang Á Nam không phải là người quái dị, nếu nhìn một bên như vậy, bộ dáng anh ta vẫn là vô cùng đẹp trai.
“A. . . . . .” Cô suy nghĩ cái gì vậy. Trịnh Thất Muội có chút xấu hổ, đẩy Thang Á Nam một cái, giọng nói có vài phần buồn bực.
“Anh mới vừa còn nói là tôi hại.” Khóc quá lâu nên giọng nói khàn hết cả, trong lòng lại là một trận buồn bực, Thang Á Nam này tính toán cái gì vậy?
Vừa đánh vừa xoa sao?
“Không liên quan đến em.” Thang Á Nam bởi vì động tác cô đẩy mình ra sắc mặt trở nên khó coi: “Em nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đưa em về.”
Anh ta đứng lên tính rời đi. Trịnh Thất Muội kéo tay anh lại.
“Anh, anh đi đâu?”
“Có việc.” Thang Á Nam nhìn cánh tay trắng nõn của cô đang kéo tay mình. Tay cô rất đẹp, mềm mại mà mịn màng, hoàn toàn khác xa so với bàn tay thô ráp của anh ta.
“Khi nào thì tôi có thể đi?”
“Tôi đi sắp xếp.”
Trịnh Thất Muội im lặng, không nói, kéo tay anh ta không chịu buông, cả ngày hôm nay phải tiếp nhận vô số tin tức loạn xạ nên cô có chút không chịu nổi.
Nghĩ nghĩ, cô đột nhiên nâng đôi mắt trong veo lên: “Nói cho tôi biết, những người đó thật sự là do anh giết sao?”
Đôi mắt nước của cô quá trong, lúc này chỉ có nghi hoặc, không có sợ hãi.
Nhưng Thang Á Nam không hiểu cô hỏi câu này có ý gì, gật gật đầu: “Phải”
Tay bị cô kéo thật chặt, anh ta nói thêm một câu: “Tôi giết người, khiến cô sợ hãi sao?”
Sợ hãi? Trịnh Thất Muội lắc đầu, nhớ lại cảnh máu me nhìn thấy ở nhà hàng Trung Quốc: “Nếu người anh giết đều là như vậy thì bọn họ đúng là đáng chết.”
Có đôi khi, nếu pháp luật không thể chế tài người xấu thì dùng một ít thủ đoạn bất thường cũng có thể chấp nhận được.
Cô không thích dùng bạo lực, nhưng không có nghĩa là cô không phân biệt đúng sai. Những người đó, thật sự hơi quá đáng.
Thang Á Nam rút tay mình ra, nhìn gan bàn tay lưu lại vết chai sạn vì tập bắn súng hàng năm. Đột nhiên anh ta nhìn Trịnh Thất Muội.
Sợ không? Trịnh Thất Muội không biết, ánh mắt cũng thấy vết chai sạn trên tay anh ta: “Kỹ thuật bắn súng của anh rất tốt phải không?”
“Đúng.” Ở Long đường, anh ta cùng Hiên Viên Diêu ngang tài nhau, từng mấy lần quyết đấu nhưng đều không phân được thắng bại.
Súng? Chuyện này đối với cô mà nói chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và điện ảnh gì đó, thế nhưng thật sự sẽ có người dùng nó để giết người.
“Vì sao?” Trịnh Thất Muội vẫn là không thể chấp nhận: “Vì sao phải chọn cuộc sống như vậy?”
Tay đầy máu tươi. Như vậy thật sự tốt sao? Cho dù là vì công lý chính nghĩa, nhưng…
“Thật ra trừng trị người xấu cũng còn cách khác mà. Không phải sao?”
“Đây là cách nhanh nhất.” Vẻ mặt Thang Á Nam không thay đổi, với anh ta mà nói, quả thật như thế.
Trịnh Thất Muội trầm mặc. Cũng không biết nói gì, chỉ cảm thấy thế giới không phải như thế. Cô nhìn về phía Thang Á Nam, lần đầu tiên tò mò, anh ta rốt cuộc là người thế nào?
Xác định cảm xúc của cô đã bình ổn, Thang Á Nam xoay người rời đi. Lại đột nhiên nghe được một âm thanh rất chói tai.
“Ọc ọc.”
Bước chân dừng lại, ánh mắt anh ta rơi trên người Trịnh Thất Muội, nhìn chằm chằm mặt của cô, tiếng vừa rồi kia là từ cô bụng truyền đến.
Thang Á Nam nhìn đồng hồ, dằn vặt cả ngày, lúc này đã là hai giờ chiều. Không trách được cô thấy đói.
“Đứng lên đi. Đi ăn gì đó.”
Trịnh Thất Muội nhẹ nhàng thở ra, Thang Á Nam không cười cô, gật đầu, đi theo phía sau anh ta, tâm trạng tuy hồi phục rất nhiều, nhưng vẫn không thể suy nghĩ bình thường được.
Cả người đều rối. Trong lòng lại thấy vui mừng, hai ngày nữa là có thể về rồi.
Chỉ cần cô về nước, mọi thứ đều sẽ trở về bình thường. Đúng, chính là như vậy.
Ở sâu trong lòng có một chút rối rắm cùng cảm giác giống như không nỡ bị Trịnh Thất Muội bỏ qua. Theo Thang Á Nam ra cửa đi ăn tối. Mà bởi vì cảm xúc vẫn chưa bình ổn lắm, cô thậm chí quên mất mình đã vội vã gọi điện thoại cầu cứu Tả Phán Tình. Cũng quên… gọi lại cho Tả Phán Tình báo bình an.
Hiên Viên Diêu nhìn Thang Á Nam trước mặt, khóe môi hơi hơi cong lên, cười như không cười, con ngươi tà tứ nhìn chằm chằm mặt Thang Á Nam dò xét, làm cho lưng Thang Á Nam căng cứng.
“Thiếu gia, có việc gì sao?”
“Không có.” Hiên Viên Diêu cười đến thực sáng lạn, xoay người, nói như không có việc gì: “Đêm qua, có mấy khu vực đều bị người ta phá, chưa qua hết năm mà đã có người đến gây sự. Cậu nói những người này thật sự không bớt lo a.”
“Ai làm?” Thang Á Nam vẻ mặt ngưng đọng, khôi phục vẻ nghiêm túc.
“Một người quen cũ.” Hiên Viên Diêu mím môi, thần thái vân đạm phong khinh: “Nếu người ta đã tặng quà ình, tự nhiên mình cũng muốn đáp lễ một chút. Bằng không không phải là thất lễ với người đó quá sao?”
Thang Á Nam sắc mặt ngưng trọng, trong lòng hiểu được người Hiên Viên Diêu ám chỉ là ai: “Thiếu gia có tính toán gì không?”
Hiên Viên Diêu cười mà không nói, ánh mắt đảo qua mặt Thang Á Nam, đột nhiên mở miệng.
“Trịnh Thất Muội kia thế nào rồi?”
Không ngờ anh ta hỏi vấn đề này, Thang Á Nam nhất thời giật mình,
“Sao? Còn chưa thu phục được?” Hiên Viên Diêu chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt mang theo vài phần trào phúng: “Tôi thật không biết, cậu lại khó khăn như vậy.”
Sắc mặt Thang Á Nam không thay đổi, vẫn trầm mặc. Hiên Viên Diêu cũng không có thời gian nói nhảm: “Tôi cho cậu một tuần, mặc kệ cậu dùng biện pháp gì làm cho cô ta phải tự nguyện cưới cậu.”
“Thiếu gia?” Thang Á Nam sửng sốt một chút, Hiên Viên Diêu lại đứng lên, đi thẳng đến trước mặt vỗ vỗ bờ vai của anh ta, cười xấu xa.
“Chị em tốt phải kết hôn. Cậu nói Tả Phán Tình hẳn là phải đến Mỹ tham gia hôn lễ có phải không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]