Chương trước
Chương sau


Edit: Phương Tuyền

Beta: Phong Vũ

Thân hình cao lớn của anh ta khiến cô cảm thấy bị áp bách cực độ. Anh ta lạnh lùng nói, giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo.

“Em cảm thấy mấy người đó không đáng chết?”

“. . . . . .” Đáng chết hay không? Trịnh Thất Muội không biết, nhưng dù sao đó cũng là mạng người, rõ ràng là mạng người. Sáu mạng người cứ như vậy trong một đêm đã không còn.

“Bọn họ, tội bọn họ không đáng chết.”

“Sao?” Mày Thang Á Nam hơi động, vết sẹo trên mặt anh ta giật giật: “Ý của em là, cho dù ngày đó bọn họ có giết em cũng không đáng tội chết?”

“Bọn họ, bọn họ vẫn chưa làm mà không phải sao?” Trịnh Thất Muội nói cũng không xong, cô chỉ cảm thấy sợ hãi: “Anh đã đến rồi không phải sao? Anh đã cứu tôi. Những người đó cũng không ——”

Thực sự đã gây ra thương tổn với cô, nhưng cô vẫn có chút khiếp sợ. Thực sự là sáu người kia đã chết.

“Tôi hiểu rồi.” Thang Á Nam cười lạnh, không rõ nỗi sợ hãi của cô là vì cái gì: “Ý của em là, phải khi nào sáu người kia thực sự giết em, thì lúc đó em mới thấy những người đó thực sự đáng chết, đúng không?”

“Thang Á Nam, anh nói bậy bạ gì đó?” Trịnh Thất Muội không nghe nổi nữa: “Tôi không có ý đó.”

Những người đó phạm tội, đương nhiên là phải bị trừng phạt. Nếu sự tình thật sự là như vậy, lại là việc khác, nhưng hiện tại không phải vậy. Cô không biết bản thân đang sợ cái gì, nhưng trong đầu quả thật cảm thấy rối loạn.

Vô cùng rối loạn. Thang Á Nam giết người.

Không phải một, mà đến sáu. Sáu mạng người cứ như vậy đã không còn nữa.

Cô cảm thấy sợ hãi, người đàn ông trước mặt lúc này trở nên thật đáng sợ, ý nghĩ sợ hãi này khiến người cô bắt đầu run rẩy, không biết phải làm sao mới được, nhìn người trước mắt, bước từng bước về sau.

“Mặc kệ thế nào, anh giết người là không đúng.” Cô cất giọng yếu ớt, chính cô cngx không xác định mình đang chỉ trích anh ta. Trịnh Thất Muội không ngờ có một ngày cô lại ở bên cạnh một tên giết người, lại còn có quan hệ thân mật cùng anh ta.

Giết người là không đúng? Đôi con ngươi của Thang Á Nam như mắt chim ưng lộ ra vài phần tối tăm, nhìn Trịnh Thất Muội, đột nhiên bắt lấy tay cô, kéo cô ra ngoài.

“Thang Á Nam, anh buông ra, anh có nghe không, anh buông tôi ra.”

Trịnh Thất Muội không biết anh ta muốn làm gì, liều mạng giẫy giụa. Sức lực không bằng anh ta, vẫn như cũ bị Thang Á Nam kéo xuống lầu, bước đi của cô không dài bằng anh ta, gần như là bị anh ta kéo đi về phía trước.

Ra cửa, cô bị anh ta nhét vào trong xe. Thang Á Nam nhanh chóng lên xe, đạp mạnh chân ga, xe phóng như tên bắn ra ngoài.

Trịnh Thất Muội nắm chặt đai an toàn, dựa người vào cửa kính xe, vẻ mặt sợ hãi nhìn Thang Á Nam: “Tên điên này, anh thả tôi đi, anh có nghe không? Anh thả tôi đi.”

Thang Á Nam lạnh lùng trừng mắt nhìn cô một cái, liền quay đầu tiếp tục chăm chú lái xe, ánh mắt đó làm cho Trịnh Thất Muội ngậm miệng, còn vết sẹo bên sườn mặt anh ta lúc này cũng gần hơn, nhìn càng rõ hơn. Càng nhìn càng khủng khiếp, càng nhìn càng sợ hãi.

Cô vẫn mắng anh ta, nói anh ta là xã hội đen. Làm sao cô có thể quên?

Cô lui người, không biết Thang Á Nam định mang cô đi đâu, cô sẽ phải nhìn thấy cái gì. Càng không biết anh ta muốn làm gì. Bị cô phát hiện việc anh ta giết người, anh ta không phải sẽ giết cô diệt khẩu đấy chứ?

Nghĩ đến khả năng này làm cho thân thể của cô càng lúc càng run rẩy hơn. Một câu cũng nói không nên lời. Kéo chặt áo khoác của mình lại. Trong lòng một trận rối rắm.

Xe chạy thật sự rất nhanh, cuối cùng, cô nhìn cảnh vật hai bên, có chút quen mắt, không nhớ đã đi qua nơi này lúc nào, xe dừng lại.

Ánh mắt lướt nhanh một vòng, ở bên đường nhìn thấy nhà hàng ngày hôm đó. Trịnh Thất Muội không rõ anh ta đưa cô tới đây làm gì.

“Xuống xe.” Giọng nói Thang Á Nam vô cùng lạnh lẽo, dưới sự quan sát của anh ta, Trịnh Thất Muội run rẩy bước chân xuống xe.

Anh ta nhìn thấy động tác của cô, vươn tay bắt lấy cánh tay cô, kéo cô vào trong nhà hàng.

Trịnh Thất Muội lúc này mới phát hiện trên cửa dán giấy niêm phong, phía trên có đóng dấu của cảnh sát. Cô không rõ là ý gì. Vì sao quán ăn Trung Quốc này lại bị cảnh sát niêm phong?

Thang Á Nam cũng không để ý, xé toạt giấy niêm phong, tiến lên đẩy cửa ra, nắm chặt cánh tay của cô dùng sức quẳng người cô. Cả người Trịnh Thất Muội ngã nhào vào trong.

Cô cố gắng giữ thăng bằng, ngẩng đầu nhìn phía trước. Không rõ Thang Á Nam đưa mình tới đây làm gì.

Nhìn một lượt, cô liền ngây ngẩn cả người, nhà hàng Trung Quốc trước mắt sao vẫn còn dáng vẻ của ngày đó? Bàn ghế ngổn ngang, đâu đâu cũng toàn bừa bãi. Bên chân cô là vết bãi máu lớn.

Vết máu đã khô, lúc này thoạt nhìn vẫn khiến cô cảm thấy ghê rợn. Cô có chút sợ hãi dời mắt đi, trên bàn, ở những chỗ khác cũng có rất nhiều máu.

“Thang Á Nam?”

Đã xảy ra chuyện gì, vì sao anh ta muốn dẫn cô đến đây xem cảnh này?

“Ngày đó cô chạy trốn, cả quán trọ này, ông chủ, bà chủ, còn có mấy nhân viên làm thuê ở đây đều bị những tên quỷ đen kia giết chết.”

“. . . . . .” Không, không thể nào. Trịnh Thất Muội lắc đầu, bịt miệng mình lại, không thể tin những gì mình vừa nghe: “Vì.. vì sao?”

“Bởi vì bọn họ cũng như cô, người Trung Quốc da vàng tóc đen.” Thang Á Nam trừng mắt nhìn cô, con ngươi lạnh lùng đỏ lên. Ngày đó, anh ta tấn công mấy tên quỷ đen kia, làm chúng hôn mê, sau đó vài tên tỉnh lại tức mà không có chỗ trút nên đã ở lại theo dõi nhà hàng Trung Quốc này.

Bọn chúng không phải đối thủ của Thang Á Nam, nhưng lại là ác mộng đối với những người bình thường.

Dùng sức nắm chặt cánh tay Trịnh Thất Muội, Thang Á Nam chỉ vào những vết máu trong nhà hàng, giọng nói luôn lạnh như băng mang theo vài phần tức giận: “Em có biết? Bà chủ kia bị bọn chúng bắn từng phát cho đến chết? Em có biết ông chủ kia bị đâm mười một nhát đao, mỗi nhát đều chí mạng? Em có biết ở đây còn có một người vừa làm vừa học năm nhất, cuộc sống còn chưa bắt đầu?”

“Không. . . . . .” Trịnh Thất Muội nghe không nổi nữa, trong đầu hiện lên khuôn mặt hiền lành của bà chủ ngày đó đã chỉ đường cho cô, còn tốt bụng giúp cô chạy trốn, vậy mà giờ đã không còn.

Bịt hai tai lại, Trịnh Thất Muội không chịu nổi nữa, cả người run lẩy bẩy, muốn đi ra ngoài, Thang Á Nam ép cô phải mở to mắt. Bắt cô phải nhìn thật rõ hết thảy.

“Em có biết không? Tất cả đều là do em. Là em gây ra.”

Nếu cô không chạy trốn, nếu cô không làm loạn chạy vào cái ngõ nhỏ kia, thì sẽ không phát sinh những chuyện sau đó.

“Không phải. Không phải chết như vậy.” Trịnh Thất Muội không muốn nhìn, không muốn nghe, không phải chết như vậy, không phải lỗi của cô. Cô không có.

Thang Á Nam nâng mặt cô lên, ép cô mở to hai mắt của mình ra mà nhìn, chỉ vào những vết máu đã khô trong quán: “Giờ thì nói cho tôi biết, mấy tên kia có đáng chết không?”

Đừng nói. Đừng nói nữa.

Trịnh Thất Muội thật sự không nghe nổi nữa, dùng sức đẩy Thang Á Nam ra, bịt tai vùng chạy ra ngoài. Bởi vì chạy quá nhanh, lúc gần đến cửa xe thì bị trượt ngã một cái.

Cả người ngã ngửa về sau, di động trong túi áo khoác rơi ra. Trịnh Thất Muội giống như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng cầm lên. Đầu ngón tay không ngừng run rẩy, ấn mấy con số mà cô đã thuộc lòng.

“Alo.” Giọng nữ trong sáng bên kia điện thoại làm cho lòng cô yên ổn lắng xuống, không thấy Thang Á Nam đuổi theo phía sau, cầm điện thoại cô không chút nghĩ ngợi mở miệng: “Phán Tình, cứu tớ ——”

Cô không hại chết những người đó, cô không có gây tội hại chết người, không có, không phải chết như vậy. Không phải chết như vậy.

Cứu mạng ——

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thành phố C, Trung Quốc.

“Thất Thất cậu đang ở đâu?” Tả Phán Tình kêu lên: “Cậu mau nói cho tớ biết. Cậu đang ở đâu?”

“Phán Tình, cứu tớ. . . . . .”

“Cậu đang ở đâu chứ? Cậu nói cho tớ biết đi.”

“Tớ ở Mĩ. Phán Tình, Phán Tình ——”

Cuối cùng chỉ có âm thanh một tiếng kêu lên, Tả Phán Tình lại không nghe thấy giọng nói của Trịnh Thất Muội. Cô nóng ruột, cũng không nhớ mình đang ở trên đường, không ngừng la lên với cái điện thoại.

“Thất Thất? Thất Thất? Cậu nói rõ đi, cậu ở đâu?”

Cô ấy nói nước Mĩ? Làm sao có thể?

Bên kia điện thoại không trả lời, rồi sau đó lại truyền đến những âm thanh vội vã. Tả Phán Tình trợn tròn mắt, nhìn điện thoại trên tay. Lúc này đã là hơn tám giờ tối.

Trịnh Thất Muội ở Mĩ? Tết nhất, cô không về nhà, chạy tới Mĩ làm cái gì?

“Cứu tớ. . . . . .” Trong đầu hiện lên câu nói của Trịnh Thất Muội, âm thanh kêu cứu yếu ớt, tràn đầy bất lực.

Cô nhớ Trịnh Thất Muội chưa bao giờ có biểu hiện như vậy.

Cho dù có bị gã đàn ông đầu tiên hèn hạ đá, cho dù Đỗ Lợi Tân bỏ mặc cô, cô cũng không hề bộc lộ sự yếu ớt, bất lực lại còn bất đắc dĩ như thế.

Thất Thất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu ấy lại ở nước Mĩ? Cậu ấy rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?

Tả Phán Tình có chút hoang mang lo sợ. Nghe tiếng xe cộ lui tới, còn chưa tới bảy giờ, xe cộ trên đường cũng không quá nhiều.

Điều duy nhất có thể khẳng định chính là Trịnh Thất Muội đã xảy ra chuyện, hơn nữa là xảy ra chuyện ở Mĩ.

Nước Mĩ? Nước Mĩ? Đại não chợt lóe lên một tia sáng, cô nghĩ ra một chuyện.

Hiên Viên Diêu? Trịnh Thất Muội hình như có nói với cô, Hiên Viên Diêu đã quay về Mỹ.

Trịnh Thất Muội ở Mĩ? Như vậy là ý gì? Hiên Viên Diêu đưa Trịnh Thất Muội đến Mĩ, phải không?

Tả Phán Tình cố gắng tỉnh táo lại, nhưng lại không có cách nào bình tĩnh được. Đầu óc hỗn loạn, thầm nghĩ đến Trịnh Thất Muội đã xảy ra chuyện, hơn nữa là bởi vì mình.

Đúng vậy, cô khẳng định việc này có liên quan đến Hiên Viên Diêu.

Nếu không phải bởi vì Hiên Viên Diêu, Trịnh Thất Muội làm sao có thể đi Mĩ? Thậm chí còn có một khả năng. Hiên Viên Diêu trao đổi điều kiện với Trịnh Thất Muội. Lừa cô ấy đi Mĩ. Cho nên Trịnh Thất Muội mới có thể gọi điện thoại về nhà báo bình an. Cũng có thể trước mặt cô nói dối rằng cô ấy đã quay về thành phố C.

Giờ thì sao? Vì sao Trịnh Thất Muội lại gọi điện thoại cầu cứu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tả Phán Tình một manh mối cũng không có, hít sâu một hơi, cô lấy di động gọi cho Cố Học Văn.

Điện thoại Cố Học Văn tắt máy.

“Đáng chết.” Tả Phán Tình nhịn không được bi ai kêu lên. Đúng rồi, Cố Học Văn có nhiệm vụ khẩn cấp, làm sao mở máy được?

Cố Học Văn không liên lạc được, hiện tại cô có thể tìm ai?

Hiên Viên Diêu? Tả Phán Tình cũng không quản, lật danh bạ tìm số điện thoại Hiên Viên Diêu. Di động quay số xong.

Được, được lắm. Điện thoại Hiên Viên Diêu ở quốc nội không thể hoạt động, vậy là anh ta đang ở Mĩ? Luôn luôn có thể liên lạc điện thoại sao? Như vậy, cô giờ có thể tìm ai? Cô làm thế nào mới có thể tìm được Hiên Viên Diêu, bảo anh ta thả Trịnh Thất Muội?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.