Edit: Jade
Edit: Phong Vũ
Lúc Thang Á Nam trở về, liền thấy Trịnh Thất Muội ngồi bất động dưới đất, cũng không biết đã ngồi bao lâu.
Mi tâm nheo lại, anh ta rất nhanh tiến lại. Tay sờ vào trán cô: “Em làm sao vậy?”
Trịnh Thất Muội ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt anh ta có chút quan tâm, lắc lắc đầu, đang muốn đứng lên, nhưng do ngồi lâu quá mà chân đều đã tê cứng.
Thang Á Nam thấy vậy liền ôm lấy cô, đem cô ra ngoài phòng khách ngồi xuống.
“Sao em còn chưa đi?”
Anh ta đã đi ít nhất ba tiếng, chẳng lẽ trong ba tiếng này cô vẫn giữ tư thế ngồi như vậy?
Trịnh Thất Muội bất động, tầm mắt vẫn ở trên mặt anh, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, cô đột nhiên mở miệng: “Thang Á Nam, đưa tôi đi Mỹ đi.”
Tả Phán Tình không ngờ Cố Học Văn lại đưa cô đến công viên Hương Sơn. Bắc Đô liên tục đổ mấy trận tuyết, khắp nơi đều một màu trắng xóa. Tuyết đọng lại trên đường lớn có người quét sạch sẽ nhưng mà trên đường nhỏ thì không có.
Nhìn đi nhìn lại, xung quanh toàn một màu trắng. Chẳng trách khi cô muốn ra ngoài, Cố Học Văn lại bảo cô phải thay áo lông, lại còn bảo cô phải đeo bao tay, khăn quàng cổ. Gần như là trang bị toàn bộ mới được ra cửa.
“Đẹp thật.” Trẻ con lớn lên ở phương nam chính là như vậy, nhìn thấy tuyết thì cứ ngạc nhiên như người nhà quê. Cố Học Văn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di/2990714/chuong-277.html