Edit: Wynnie
Beta: Sa & Phong Vũ
“Cố. Thị trưởng Cố?” Khuôn mặt Trần Tâm Y lập tức đỏ lên: “Chào anh. Sao anh lại ở đây?”
Cố Học Võ không trả lời câu hỏi của cô, nhìn ánh mặt trời trên đầu, rồi nhìn hai vầng mây đỏ đang bay lên trên mặt Trần Tâm Y, mi tâm hơi nhíu lại: “Cô bị sao vậy?”
Anh vừa gặp mặt mấy vị điều hành các xí nghiệp lớn, đi ngang qua nơi này thì thấy Trần Tâm Y đang đứng ngẩn người bên cạnh đường lớn, trên mặt luôn hiện lên ý cười xấu hổ. Xe chạy đi một quãng khá xa, nhưng bóng người phản chiếu trong gương vẫn đứng đó bất động.
Nghĩ đến quan hệ của Trần Tâm Y và Tả Phán Tình, hai nhà cũng coi như thân thích, vì thế anh vòng xe quay lại.
Trần Tâm Y xấu hổ cười cười, chỉ chỉ chân của mình: “Giày của tôi bị kẹt ở đây.”
Lúc này Cố Học Võ mới hiểu tại sao cô đứng đây bất động. Mắt thấy cô mặc chiếc váy chữ A kia. Mặt trời tháng chín đúng là rất độc ác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Tâm Y thấm ra một lớp mồ hôi.
Anh đột nhiên ngồi xổm xuống, cũng không ngẩng đầu lên vươn tay nắm lấy chân cô: “Cô cởi giày ra, vịn vào vai tôi.”
“Ấy. Thị trưởng Cố?” Trần Tâm Y bị anh làm cho kinh ngạc, thậm chí nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
“Nhanh lên.” Cố Học Võ ngẩng đầu nhìn cô: “Hay là cô muốn tiếp tục đứng đây làm pho tượng?”
“Vậy phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di/2990374/chuong-112.html