Edit : Wynnie
Beta : Iris & Phong Vũ
Hai chữ đau lòng, gần như phát ra từ kẽ răng.
Thân thể Tả Phán Tình cứng ngắt bất động, không rõ anh bị làm sao: “Cố Học Văn, anh buông ra.”
Giọng của cô rất nhỏ gần như bị tiếng nhạc át mất. Lúc này Tống Thần Vân đã hát xong, quay sang nhìn Tả Phán Tình, hất cằm lên: “Chị dâu. Thế nào? Em hát hay hơn bọn họ đúng không?”
“Uhm. Rất hay.” Tả Phán Tình nhìn anh ta, khóe miệng cứng ngắc giương lên. Lực trên tay Cố Học Văn vẫn không nới lỏng ôm cô đứng dậy.
“Các cậu chơi tiếp đi, Phán Tình không được khỏe, tôi đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi.”
“Đừng nha, còn sớm mà?” Tống Thần Vân xem đồng hồ: “Chưa đến mười giờ mà, về sớm vậy làm gì?”
“Cậu còn không hiểu sao?” Hồ Nhất Dân vỗ vai anh một cái: “Người ta là vợ chồng mới cưới, bây giờ là lúc mặn nồng nhất, sao có thể ở đây chơi mãi với chúng ta chứ.”
“Đúng rồi.” Trầm Thành đứng lên: “Đi thôi đi thôi. Dù sao Lão Đại và tiểu Kiệt ở đây chơi với bọn mình là được rồi.”
“Chúng ta đi thôi.” Cố Học Văn nhìn sang Cố Học Võ, ánh mắt dừng lại trên người Kiều Kiệt đang ngồi phía sau, mang theo tia cảnh cáo. Nắm tay khẽ siết chặt.
Trong chớp mắt, rời đi.
Ngồi trên chiếc Hummer. Cả hai trầm mặc suốt đường về nhà.
Tả Phán Tình bất động ngồi ở trên xe, nhìn đèn đường bên ngoài, vụt qua rồi lại vụt qua. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di/2990319/chuong-85.html