Edit: Bạch Linh
Beta: Phong Vũ
Đầu của Tả Phán Tình còn rất đau, rất chóng mặt, nhìn thấy tờ giấy kia cô liền tức giận. Không chút nghĩ ngợi cô vung tay xé thành từng mảnh nhỏ ném mạnh đi.
“Ký cái mẹ cô. Bà đây muốn đi kiện các người, các người là một lũ khốn nạn.”
Trời ạ, mở miệng ra mới phát hiện giọng nói của mình khàn khàn thật khó nghe, cổ họng đau đớn không tả nổi. Tả Phán Tình lựa chọn im lặng, chỉ trừng mắt nhìn nữ cảnh sát kia, oán hận vươn tay chỉ vào cô ta, muốn nói điều gì đó lại cảm thấy được cổ họng đau rát nên lại thôi.
Có trời mới biết cô đã uống bao nhiêu rượu, lại uống nguyên cả một buổi tối, cổ họng không đau mới là lạ.
Đem túi sách ôm chặt trước ngực, cô chống người bước ra ngoài. Không nhìn thấy được sắc mặt đang thay đổi của cô cảnh sát kia.
Ra cửa, bước chân như nhũn ra, đầu có chút đau. Tả Phán Tình mặc kệ, cô liều lĩnh muốn thoát khỏi nơi này, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là đời này cũng không muốn liên quan đến bất cứ điều gì ở nơi này nữa.
Khi bước đến đại sảnh, bước chân hơi lảo đảo khiến cô đụng phải một người, cũng không biết là ai đâm vào ai trước. Điều này càng làm cho tâm tình không tốt của Tả Phán Tình bực bội hơn.
“Không có mắt sao? Đi đường kiểu gì vậy?” Dùng hết toàn lực hét lên, giọng nói chẳng khác gì đang hát. Cổ họng càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di/2990165/chuong-9.html