Cố Học Võ hơi giậtmình, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Chuyện Kiều TâmUyển mang thai, anh không tính cho người Cố gia biết. Trong lòng anh rất rõ trưởng bối luôn có ý nghĩ con cháu càng nhiều càng tốt, nếu để chotrưởng bối Cố gia biết sợ là sẽ nhất định buộc Kiều Tâm Uyển sinh con.Mà hiện tại, anh quả thật không tính làm cho cha mẹ biết.
“Anh?”Cố Học Mai lướt mắt nhìn qua mặt Cố Học Võ rồi lại nhìn đèn phòng giảiphẫu, lại quay trở về nhìn Cố Học Võ: “Không phải là Tâm Uyển cũng cóthai chứ?”
Khụ. Cố Học Võ sắc mặt có chút xấu hổ: “Kỳ thật không phải như bọn em nghĩ đâu. Tâm Uyển, cô ấy…”
Còn chưa nói xong, cửa phòng giải phẫu đã mở, Kiều Tâm Uyển đi ra. Haitròng mắt hơi ửng đỏ, đang muốn đi về phía Cố Học Võ, lại nhìn thấy haingười khác đứng ở bên cạnh anh. Cô ngẩn ra, đứng đó bất động.
“Xong chưa?” Cố Học Võ cũng không có tâm tư nhìn hai người nhà Đỗ LợiTân, nhanh chóng chạy qua, vươn tay dìu Kiều Tâm Uyển: “Có khó chịu ởđâu không? Có muốn để bác sĩ sắp xếp phòng bệnh quan sát một chútkhông?”
Kiều Tâm Uyển lắc đầu, đến gần Cố Học Võ, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe mà nói: “Học Võ. Em, em không có…”
“Tâm Uyển, chị làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào à?” Cố Học Mai cũng theo lên,mẫn cảm phát hiện sắc mặt Kiều Tâm Uyển không tốt lắm, cô lại vừa mới từ trong phòng giải phẫu đi ra…
“Chị không sao.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259281/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.