“Anh không sao.” CốHọc Võ nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô: “Tâm Uyển, anh không muốn lợidụng bệnh tật để em thương hại anh, tin tưởng anh, thậm chí chấp nhậnanh. Nếu em là vì nguyên nhân này, vậy thì, chúng ta đừng về Bắc Đô nữa. Anh sẽ tiếp tục ở lại Đan Mạch chăm sóc em, cho đến khi em chấp nhậnanh mới thôi.”
Nhìn thấy anh dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô,Kiều Tâm Uyển lại muốn khóc, trong lòng cô đã có một đáp án: “Khôngphải, không phải như vậy. Em, em có lẽ còn chút phân vân. Nhưng mà mộtngày nào đó, em sẽ tha thứ cho anh. Cũng sẽ tin tưởng anh.”
Saukhi thấy anh vì cô làm nhiều việc như vậy, cô thật sự không thể khôngtin anh, cũng không có cách nào không chấp nhận anh. Nếu không phải thật sự yêu cô, anh không có khả năng làm nhiều như vậy.
Nếu khôngphải thật sự yêu cô, chắc anh sẽ không có khả năng vì cô mà hạ mình đếnnhư vậy. Kỳ thật cô đã tin anh lâu rồi, chỉ là cô cảm thấy có lẽ ở trong lòng anh vẫn yêu Chu Oánh nhiều một chút. Nhưng sau khi anh nói nhữnglời kia, sau khi anh vì cô đuổi theo đến Đan Mạch thì cô đã hiểu. Hiệntại, anh ngã bệnh, vậy cô còn tranh giành gì nữa? Chẳng lẽ thật sự phảiđợi Cố Học Võ rời khỏi thế giới của cô, cô mới tỉnh ngộ, mới hối hậnsao?
“Vậy là đủ rồi.” Cố Học Võ kéo cô vào trong lòng: “Như vậy là tốt rồi, cho dù anh chết cũng không có gì tiếc nuối.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259274/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.