Cảm giác được lòng cô đang bất an, Cố Học Võ không hài lòng lắm lấy lại tinh thần, bắt lấytay cô, muốn cô và Bối Nhi cùng chơi. Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ tựatrán vào Bối Nhi, nhìn từ góc độ này, hai cha con đúng là rất giốngnhau. 
Bối Nhi cùng chơi với Cố Học Võ hai ngày, đến giờ cũng đãchấp nhận anh, bàn tay nhỏ bé nhéo nhéo tai anh, vẻ mặt cười đến vui vẻ. Anh cũng không ngại. Con bé phát âm còn chưa rõ cứ gọi anh là bánh(bābā),Cố Học Võ mỗi lần nghe thấy là lại cười. 
Trong lòng ngậptràn hương vị hạnh phúc, Kiều Tâm Uyển bắt đầu mong muốn có một cuộcsống như thế, có ba và mẹ, phải chăng đây mới là điều Bối Nhi cần? 
Chơi cả một ngày, Bối Nhi cũng đã mệt rã rời, còn chưa về đến nhà đã lăn rangủ ngay trên xe. Về đến nhà, Kiều Tâm Uyển đầu tiên là bế con gái vềphòng ngủ. Nhẹ nhàng đặt con lên giường, đắp chăn cho con bé. Vừa xoayngười, cô liền nhìn thấy Cố Học Võ đang dựa vào cửa, vẻ mặt dịu dàngnhìn cô. Mặt cô liền đỏ ửng, chỉ chỉ ra bên ngoài, ý bảo Cố Học Võ đi ra ngoài rồi nói. 
Trong phòng khách, Kiều Tâm Uyển mệt mỏi ngồixuống ghế sa lon, thả lỏng toàn thân, đúng là mang theo con là chuyệnmệt mỏi nhất. Trên vai xuất hiện thêm một đôi bàn tay to, Cố Học Võ nhẹnhàng giúp cô xoa vai, cổ: “Mệt lắm hả?” 
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Mệt quá. Em muốn ngủ.” 
“Vậy em về phòng ngủ chút đi.” Cố Học Võ nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259272/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.