Lý Lam đã đi tới cổng mà vẫn không nghe tiếng bước chân phía sau, cô ta xoay người, thấy CốHọc Võ còn ngồi trên xe thì nhướng mày, xoay người đi tới đứng trước xeanh.
“Sao? Không dám đi theo? Không dám đối diện với sự thật sao?”
“Lý Lam.” Cố Học Võ gọi tên cô, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: “Tôi chưa bao giờ để người ta giỡn mặt tôi.”
“Giỡn mặt anh?” Ánh mắt Lý Lam hết sức căm ghét, không chút lo sợ sự tàn nhẫn trong mắt anh: “Tôi cũng hy vọng đây là ông trời đang đùa tôi, đángtiếc không phải.”
Hai chữ phía sau, cô ta nhấn rất mạnh. Nóixong, cô ta không thèm quan tâm Cố Học Võ nữa, cất bước đi vào bêntrong. Cố Học Võ cắn chặt răng, xuống xe đi theo. Lúc vào cửa, anh không bỏ qua bốn chữ trên tấm biển trên cửa. Nghĩa trang Thanh Sơn. Tim đậpbắt đầu nhanh hơn, hai tay siết chặt thành quyền, anh đi theo sau LýLam, vào bên trong.
Nghĩa trang Thanh Sơn, từ trên xuống dưới,tầng tầng lớp lớp những ngôi mộ xếp thành từng dãy, ngay ngắn xoay quanh nghĩa trang. Vẻ mặt Lý Lam rất nghiêm túc, bước chân của cô ta cũngkhông nhanh mà chậm rãi đi tới.
Cố Học Võ đi theo sau cô ta,trong lòng cũng mơ hồ hiểu ra một sự thật, nhưng lại không chịu tin. Hai tay anh siết rất chặt, đi theo sau Lý Lam về phía trước, lại về phíatrước. Tiếp tục đi lên trên, rồi lại đi tiếp lên trên. Trời chiều lúcnày đã bắt đầu hạ xuống. Những cơn gió thổi qua lạnh lẽo, cô ta cũng mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259254/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.