“Mẹ?” Cố Học Võ nhìn thấy Uông Tú Nga xuất hiện trong vườn hoa Kiều gia mà kinh ngạc vô cùng: “Sao mẹ lại tới đây?”
“Mẹ không thể tới sao?” Uông Tú Nga nhìn con. Trong lòng bực bội, quả thực là không còn lời nào để nói.
“Con đã bao nhiều ngày không về nhà? Hửm? Hở ra một cái là chạy đến Kiềugia, con dù sao cũng phải nghĩ tới mấy người trưởng bối chúng ta nữachứ?”
Bà muốn có con dâu, có cháu gái chứ đâu có muốn cả con trai mình cũng thành con nhà người ta. Con trai không về nhà, còn nói cái gì mà đi công tác, hóa ra là chạy đến Kiều gia. Có chấp nhận được khôngchứ?
Cố Học Võ im lặng, đang nghĩ phải mở miệng như thế nào thìUông Tú Nga lại nói: “Con nói con phải đưa Tâm Uyển về, vậy bây giờ conđang làm cái gì? Tâm Uyển rốt cuộc muốn gì? Còn con muốn gì? Bối Nhi đãlớn như vậy rồi, con định khi nào thì đưa mẹ con nó về hả? Mẹ mặc kệ.Bây giờ mẹ đi tìm bà thông gia. Hôm nay chúng ta phải nói cho rõ chuyệncủa hai đứa luôn đi.”
Uông Tú Nga đúng là rất nôn nóng, ngày ngày bà đều phải nhìn cảnh Trần Tĩnh Như ra ra vào vào bế hai đứa cháu. Lúcra ngoài dắt theo Tả Phán Tình, gặp ai Trần Tĩnh Như cũng nói đây làcháu tôi, đây là con dâu tôi. Trong lòng bà khó chịu lắm, cứ như là cómột con chuột đang gặm cắn trong đó vậy. Rõ ràng là con bà kết hôntrước, rõ ràng là con bà có con trước. Vậy mà còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259251/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.