“Em tin anh.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Em tin anh, nhưng ít nhất em phải biết người bắt cóc em là ai chứ?”
Cố Học Võ nhìn sự nghi hoặc trong mắt cô, còn cả sự hiếu kì trên nét mặt,bộ dạng không đạt mục đích không bỏ qua ấy. Khóe môi hơi hơi cong lên,anh nắm chặt tay cô.
“Người đó là bạn anh. Cậu ta mất trí nhớ, bị kẻ xấu lợi dụng, cho nên mới bắt cóc em.”
“Kẻ xấu?” Kiều Tâm Uyển nhớ đến cuộc điện thoại kia ngày đó của anh: “Anh cũng biết kẻ xấu ấy?”
“Uhm.” Cố Học Võ tuy chưa từng đấu đá trực tiếp với Hiên Viên Diêu, song anhvô cùng chắc chắn Hiên Viên Diêu nhất định nắm chính xác sinh hoạt củaanh. Hơn nữa anh ta cũng biết anh đã làm những chuyện gì với Long đường.
“Vậy kẻ xấu vì sao phải bắt cóc em? Vì sao muốn giết em?” Kiều Tâm Uyển không rõ: “Tại sao hắn không trực tiếp tìm anh?”
“Bởi vì, hắn muốn làm anh đau khổ.” Cố Học Võ nắm tay Kiều Tâm Uyển, vẻ mặtvô cùng nghiêm túc: “Hắn biết, nếu em gặp chuyện, anh sẽ đau khổ tộtcùng.”
Kiều Tâm Uyển giật mình, cô cũng không mong nhận được mộtcâu trả lời như vậy. Câu này gần như là lời thân mật nhất Cố Học Võ từng nói với cô. Khẽ cúi đầu, khép hờ mắt, trên mặt Kiều Tâm Uyển bởi vìthẹn thùng, bởi vì vui sướng mà nổi lên hai đốm hồng. Cô có mạnh mẽ thếnào thì đứng trước mặt Cố Học Võ, cô vẫn chỉ là một nữ sinh khao khátyêu đương mà thôi.
Cố Học Võ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259242/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.