“Cầu nguyện.” KiềuTâm Uyển buông tay ra, đối diện với Cố Học Võ: “Chưa từng nghe thấy sao? Mỗi khi sao băng rơi là có thể cho một điều ước.”
“À?” Cố Học Võ không tin nhìn Kiều Tâm Uyển: “Vậy em ước gì?”
“Điều ước không thể nói ra, nói ra sẽ không linh nghiệm. Vậy mà anh cũng không biết?”
Kiều Tâm Uyển không chịu trả lời, Cố Học Võ cũng không chịu từ bỏ: “Em nói đi, nói không chừng anh có thể giúp em thực hiện.”
“Thật chứ?” Kiều Tâm Uyển cũng không tin, nhìn Cố Học Võ, khẽ nói: “Tôi hyvọng có thể mau chóng rời khỏi nơi này. Trở về Bắc Đô.”
Cố Học Võ sắc mặt mấy lần thay đổi, đặt tay bên hông, siết thành nắm đấm,hai tròng mắt nhìn chằm chằm mặt Kiều Tâm Uyển, hơi hơi nheo lại, mangtheo vài phần nguy hiểm.
“Em vẫn chưa thay đổi ý kiến sao?”
“Không. Tôi sẽ không thay đổi” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Hiện tại tôi chỉ muốn rời khỏi đây. Càng nhanh càng tốt.”
Cố Học Võ trầm mặc nhìn mặt biển xa xa, khe khẽ mở miệng: “Ngày mai mới là ngày thứ bảy.”
“Mặc kệ là ngày thứ mấy, tôi đều trả lời như thế.” Kiều Tâm Uyển xoay mặtqua đối mặt với anh, vẻ mặt có vài phần trào phúng: “Tôi không có khảnăng thay đổi ý kiến.”
Thái độ cô cương quyết, vẻ mặt lạnh lùng,ánh mắt nhìn biển khơi xa xăm, không có một chút ý muốn dao động. Cố Học Võ vươn tay, dùng sức ôm cô vào lòng mình, cô chưa kịp vùng vẫy đã rơithẳng vào ngực anh. Hai tay đặt ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259224/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.