Sự quan tâm của anh cũng chỉ làm cho Kiều Tâm Uyển trợn mắt: “Còn không phải là do anh?”
Nếu không phải anh cứ quấn lấy cô làm đi làm lại thì bây giờ cô có khó chịu như vậy không? Chân thì mềm nhũn, cơ thể cũng từng hồi khó chịu. Rất lạ là trên mặt Cố Học Võ lại hơi mất tự nhiên, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Nếu em mệt thì chợp mắt trước đi. Đến Kiều gia anh sẽ gọi em.”
Kiều Tâm Uyển vốn tính mỉa mai anh mấy câu nhưng nhìn thấy ánh mắt thâm thúy vàvẻ chân thành trong đó thì lại không thể nào nói nổi. Cô mất tự nhiênquay mặt đi, dựa vào ghế mà ngủ một giấc.
Cố Học Võ nhìn gươngmặt nhìn nghiêng của cô mà khóe môi giương lên, các đường nét trên mặtđều nhu hòa đi rất nhiều. Anh khởi động xe, đi về hướng Kiều gia. Xechạy rất êm nên Kiều Tâm Uyển vốn đã quá mệt cứ thế ngủ thiếp đi. Đếnlúc xe dừng lại ở Kiều gia, Cố Học Võ mới nhìn Kiều Tâm Uyển đang nhắmmắt, ngủ rất say.
Cố Học Võ không đánh thức cô mà xuống xe, nhẹnhàng mở cửa xe, bế cô lên, mùi hương quen thuộc trong lồng ngực anhkhiến cho Kiều Tâm Uyển dịu mặt vào ngực anh rồi lại nhanh chóng ngủthiếp đi.
Bế cô vào cửa, bà Kiều đi lên đang muốn nói chuyện,thấy ánh mắt Cố Học Võ bà liền dừng lại, nhìn anh bế Kiều Tâm Uyển lênlầu, đưa cô về phòng mình nghỉ ngơi. Đuổi theo lên lầu, bà Kiều nhìnthấy Cố Học Võ đắp kín mền cho Kiều Tâm Uyển, sau đó ngồi ở bên giườngnhìn khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259210/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.