Anh xoay người rờiđi, đúng lúc gặp phải Kiều Kiệt nhưng anh ta chỉ khinh khỉnh lướt qua,Cố Học Võ cũng không để ý vượt qua anh ta đi thẳng ra ngoài. Kiều Kiệtđi nhanh vào nhà, nhìn thấy mấy thứ đồ để trên sofa thì nhíu mày lại:“Gã đó không phải là nghĩ mua vài bộ đồ là có thể lấy lòng chị đó chứ?”
Kiều mẹ lặng im, thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa chính lại, rồi nhìnđống túi xách này, nếu trong lòng con gái bà vẫn còn có cậu ta thì e làchẳng cần gì cũng bị Cố Học Võ lấy được lòng. Bà thở dài, tình hình hiện nay càng lúc càng vượt ra ngoài dự kiến của bà, Cố Học Võ rốt cuộc làđang tính làm cái gì? Mang theo thắc mắc trong lòng, bà xách đống túi đi lên lầu.
Kiều Tâm Uyển vừa mới xem qua con gái thấy con bé đãngủ. Dì Chu nói lúc trời sập tối Bối Nhi cứ khóc đòi cô suốt, bà đànhphải pha sữa bột cho con bé bú, bú no rồi con bé mới chịu nhắm mắt ngủ.Trong lòng có chút áy náy, Kiều Tâm Uyển thăm hỏi dì Chu năm ba câu rồitrở về phòng. Hôm nay cả người toàn là mồ hôi nhầy nhụa nên cô đi ngayvào phòng tắm, đến lúc cởi quần áo lại phát hiện khắp người mình chỗ nào cũng có những dấu hôn khiến sắc mặt đỏ ửng mất tự nhiên. Cố Học Võ chết tiệt, rốt cuộc anh xem cô là cái gì? Còn ở trên xe mà…
“Đê tiện.” Kiều Tâm Uyển hừ một tiếng, lại nghĩ tới nguyên nhân vì sao cô không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259182/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.