Cố Học Võ cố sứcnghiêng người qua, hai tay chống hai bên bả vai của cô. Bả vai bị đènặng khiến cô hoảng sợ, theo bản năng chỉ nghĩ đến việc anh sẽ làm gìcô.Nhất là lúc này ánh mắt của anh lại sâu như một hồ nước không đáy, ẩn hiện chút u ám. 
“Cố Học Võ, anh muốn làm gì?” Ngày hôm qua anh hôn cô, ăn đậu hủ của cô, cô vẫn còn nhớ. 
Cô nhìn chằm chằm mặt của anh, nơi đó không có sự tức giận mà chỉ có vàiphần bất đắc dĩ. Kiều Tâm Uyển có chút bất ngờ, có chút khó hiểu. Muốnnói gì đó thì Cố Học Võ đã mở miệng trước. 
“Cô ấy sẽ không nhưvậy.” Thời gian anh quen Chu Oánh không phải là ngắn, qua lạu cũng hơnmột năm. Anh biết Chu Oánh là người thế nào. 
“Cô ta sẽ không nhưvậy?” Kiều Tâm Uyển không thể nói rõ cảm giác của cô lúc này là gì, côchỉ thấy trong lòng vô cùng khó chịu, cô trừng mắt nhìn Cố Học Võ nhưmuốn dùng ánh nhìn ấy mà xuyên một lỗ qua người anh:”Cô ta không như vậy màlại cầm năm trăm vạn tôi đưa rồi bỏ đi. Anh thấy cô ta không như vậy, còn tôi lại rất rõ ràng, năm trăm vạn kia thật sự là cô ta nói ra. Sauđó cầm lấy mà bỏ đi đấy.” 
Cho nên, từng có một thời gian, cô thấy không đáng thay cho Cố Học Võ, cũng cho rằng cô mới là người mình xứngđôi với anh. Đối với những gì cô đã làm, cô chưa bao giờ hối hận. 
Cố Học Võ có một chút sửng sốt, trong đầu lại hiện lên lời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259174/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.