“Anh. . . . . .”
Kiều Tâm Uyển muốn lùi ra sau, nhưng lại phát hiện mình không thể lùi. Côđang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường thì có thể lùi đi đâu được chứ? Định nói gì đò liền phát hiện không thể nói được, anh đang ở rất gần cô,khoảng cách gần như vậy khiến cô thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràngtừng cọng lông mi của anh. Hô hấp có chút gấp gáp, có chút lúng túng.Muốn lùi ra sau, chống hai tay, định âm thầm dịch chuyển sang bên cạnh.
“Kiều Tâm Uyển.” Thấy ánh mắt cô mất tự nhiên, anh lại nghĩ cô ghét anh. Hàng lông mày Cố Học Võ hơi hơi nhíu lại, trong lòng có chút dường như làkhông vui.
“Tôi sẽ không giao con gái choanh, anh tránh ra.” Thật sự rất không thoải mái. Tuy rằng trong lòng cốgắng hết sức bảo mình phải quên anh, nhưng yêu nhiều năm như vậy làm sao có thể nói quên là quên được?
Thậm chí Kiều Tâm Uyển còn nghe được tiếng tim mình đập, hơn nữa càng lúc đập càng nhanh. Cô có chút chịu không nổi.
“Kiều Tâm Uyển.”
Cố Học Võ lại tiến lại gần cô thêm một chút, hai người mặt đối mặt, khoảng cách không đến mười cm. Hơi thở của anh nóng rực làm cho mặt Kiều TâmUyển lập tức đỏ tới cực hạn. Cô giơ hai tay lên muốn đẩy anh ra.
“Cố Học Võ, anh tránh xa tôi một chút.”
Trong lòng có xấu hổ nhưng phần nhiều là hận. Nếu không có con, không có sựtồn tại của Bối Nhi, thì Cố Học Võ có hết lần này đến lần khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259155/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.