“…” Không phải.Kiều Tâm Uyển lắc đầu muốn phủ nhận, nhưng lại nói không nên lời, khôngthể nào mà chỉ đơn giản hai ba từ là có thể diễn tả được cõi lòng đangrối như tơ vò, cuối cùng mới yếu ớt nói ra: “Trầm Thành. Anhta muốn concủa em.”
Không phải cô không muốn quên Cố Học Võ, mà là anh cứhiện ra ở trước mặt cô, không ngừng nhắc nhở cô là cô từng rất ngốc.Từng si mê.
Cô nhớ rất rõ ràng, cô từng dại dột, từng ngu ngốc,cuối cùng là bị tổn thương, cô không muốn, cũng không hy vọng Trầm Thành cũng giống như cô.
Cõi lòng chua xót, khó chịu, muốn nói cái gìlại nói không nên lời. Cảm giác bị bóp nghẹt. Trầm Thành chuyên chú láixe, nhất thời nói không nên lời.
“Anh ấy muốn thìem sẽ cho sao?”
“Không.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, trái tim hết sức kiên quyết: “Em đương nhiên sẽ không đưa con cho anh ta.”
“Đó không phải là kết thúc.” Trầm Thành thở dài: “Tâm Uyển, anh hy vọng emhạnh phúc.Nếu em lấy anh, anh sẽ cho em hạnh phúc. Anh tin anh có thểcho em tất cả mọi thứ. Anh không yêu cầu em phải yêu anh, chỉ cần em đểcho anh yêu em là được.”
Kiều Tâm Uyển yêu một cách mù quáng, vứt bỏ cả tôn nghiêm, anh ta làm sao không biết? Ngay từ đầu nhìn Kiều TâmUyển vì lão Đại đau khổ, về sau nhìn cô vì lão Đại mà tổn thương, lạicàng về sau nhìn cô một đường nghiêng ngả lảo đảo đâm đầu vào tường màvẫn không quay đầu lại. Mãi đến khi trái tim đã chết và hết hi vọng,cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259153/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.