Cố Học Võ? Anh tưởngbảo mẹ anh ra mặt thì tôi sẽ khuất phục sao? Anh đúng là xem thường tôi. Trong đầu Kiều Tâm Uyển đã quyết định. Trên mặt cũng có ý cười mời Uông Tú Nga ngồi xuống.
“Không cần phải khách sáo như vậy. Không cầncám ơn đâu.” Uông Tú Nga thở dài: “Tâm Uyển, ở trong lòng bác vẫn luôncoi con là con gái của bác. Con và Học Võ không đi được tới cuối cùng là Học Võ nhà bác không có phúc khí.”
“Bác gái khách sáo rồi.” Banăm hôn nhân Kiều Tâm Uyển hiểu người mẹ chồng này vẫn tốt với mình.Song hôn nhân không chỉ có mẹ chồng tốt là được. Còn phải có chồng tốtnữa cơ, chồng không tốt thì mẹ chồng cho dù tốt cũng như không.
Uông Tú Nga xua tay, ánh mắt lại theo bản năng nhìn về phía đứa bé sơ sinhKiều Kiệt ôm trên tay. Cảm giác được tầm mắt của bà, Kiều Tâm Uyển lặnglẽ đưa mắt ra hiệu cho Kiều Kiệt. Kiều Kiệt đặt đứa bé xuống giường.
Uông Tú Nga thu hồi ánh mắt, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Tâm Uyển, con thế nào? Cơthể thấy sao? Có khó chịu chỗ nào không? Sinh thường hay sinh mổ vậy?”
“Sinh thường ạ.” Kiều Tâm Uyển nghĩ đến lần nguy hiểm ấy đến bây giờ vẫn thấy sợ.
Cố Học Võ có phải ỷ vào lúc đó anh giúp cô một lần, cùng cô sinh con gáira mà đòi quyền lấy con không? Nếu là như thế thì anh quá ngây thơ rồi.
“Sinh thường tốt, sinh thường tốt.” Vẻ mặt Uông Tú Nga thả lỏng: “Việc nàyđối với sự bình phục của mình cũng tốt mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259149/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.