“Không đâu.”
“Nhất định thế.” Anh nói không là sẽ không sao? Kiều Tâm Uyển mới không choanh bế: “Đây là con gái tôi, không phải con anh, nó không cần anh bế.”
Cố Học Võ dằn cơ với cô, anh cố ý vươn tay, không đạt mục đích thì khôngbuông xuôi. Hai tay đặt ở phía sau lưng đứa bé, Kiều Tâm Uyển sốt ruộtmuốn cướp lại nhưng sợ làm đau con, bất đắc dĩ đành buông lỏng tay ra.Nhưng ai biết, đứa bé vốn đang ngủ, vừa được tay Cố Học Võ ôm lại bắtđầu òa khóc oe oe.
Ớ. . . . . .
Trên trán lại hiện lên bavạch hắc tuyến, sắc mặt Cố Học Võ có vài phần xấu hổ. Nhìn baby bé nhỏtrong lòng mình, hai tay anh không thuần thục lắm vỗ vỗ sau lưng con,bắt chước những sản phụ khác lúc vừa rồi gặp ở hành lang đều làm như vậy khi bế con. Anh vỗ không tốt lắm, anh càng vỗ, cục cưng càng khóc dữhơn.
“Oe oe oe. . . . . .”
Âm thanh ấy vô cùng chói tailại càng kích thích. Trong mắt Kiều Tâm Uyển hiện lên một tia đau lòng,tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái, vươn tay bế con từ trên tayanh. Cẩn thận thả xuống, vỗ vỗ. Rất thần kỳ, con bé vừa đến tay cô liềnnín khóc. Thậm chí Kiều Tâm Uyển còn không nói đến một câu. Cục cưng vừa được ôm vào lòng cô là nín khóc ngay.
“. . . . . .” Hắc tuyếncàng lúc càng rõ ràng. Sắc mặt Cố Học Võ có chút bất ngờ. Trừng mắt vớicục thịt nhỏ kia. Rất không thể tin được, anh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259147/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.