“Có trang phục nữ không?” Cố Học Võ thu mắt lại, chỉ vào trong cửa hàng của cô: “Tôi muốn mua một bộ quần áo cho mẹ tôi.”
Mua quần áo? Đỉnh đầu Trịnh Thất Muội như có vài con quạ đen bay qua. Nếucô không có nhớ lầm thì Cố gia ở Bắc Đô. Cố Học Võ cũng là người Bắc Đô. Bắc Đô có cái gì mà mua không được, phải khiến cho Cố Học Văn đến cửatiệm nhỏ bé này của cô để mua áo quần cho mẹ anh ta?
Biểu hiệntrên khuôn mặt của cô dường như làm cho Cố Học Võ có chút xấu hổ, anhcũng không nhìn Trịnh Thất Muội, lướt qua cô trực tiếp đi vào trong cửahàng. Trịnh Thất Muội thoáng sửng sốt một lúc, rồi rất nhanh liền đitheo sau anh.
Được rồi, khách hàng là thượng đế. Thị trưởng thì không thể mua quần áo sao?
“Không biết thị trưởng Cố muốn kiểu dáng như thế nào?”
“Kỉểu nào cũng được.” Cố Học Võ đối với trang phục nữ cũng không rành lắm,đưa mắt nhìn quần áo trong tiệm, vươn tay tùy ý chỉ lung tung: “Cô xemcái nào hợp thì cứ gói lại là được.”
“Vâng.” Trịnh Thất Muội gậtđầu, sau khi lựa chọn kỹ càng thì cầm lấy hai bộ quần áo đến trước mặtanh giơ lên: “Hai bộ này thị trưởng Cố thấy thế nào?”
“Rất được.” Cố Học Võ gật đầu: “Gói hết lại đi.”
Trịnh Thất Muội lại một lần nữa nghẹn họng nhìn trân trối, việc mua bán này cũng thuận lợi quá nhỉ?
” Thị trưởng Cố, tôi có thể hỏi một chút không? Mẹ anh mặc số bao nhiêu?”
“Không biết.” Cố Học Võ thật sự không biết, trong đầu lại hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/143344/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.