Kiều Tâm Uyển ngẩngđầu lên, buộc mình phải dũng cảm đối diện với anh. Vẻ mặt quật cường màtự nhiên: “Đúng vậy. Tôi mang thai. Có vấn đề gì không?”
“KiềuTâm Uyển.” Ba chữ kia dường như là phát ra từ kẽ răng. Sắc mặt Cố Học Võ u ám tới cực điểm. Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh mấy tháng trướcKiều Tâm Uyển còn ở trước mặt anh mở hộp thuốc tránh thai. Trực giác đầu tiên chính là Kiều Tâm Uyển lại đùa giỡn mình.
“Cô cũng to gan lắm.”
Cũng dám lừa anh? Suy nghĩ đó làm cho sắc mặt Cố Học Võ vô cùng u ám, khó coi làm cho người ta sợ hãi.
“Cố Học Võ.” Tay của Kiều Tâm Uyển bị Cố Học Võ nắm đến đau cũng giống nhưnhững lần trong quá khứ. Anh luôn nhìn cô với ánh mắt cứ như là nhìn một con rệp vậy.
Đáng tiếc. Kiều Tâm Uyển đột nhiên nở nụ cười diễmlệ, ánh mắt chợt lóe sáng. Ngẩng đầu với gương mặt tràn đầy quật cườngnhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Học Võ. Hàm răng đều tăm tắp ở dưới ngọn đèn hành lang càng trắng sáng hơn làm cho nụ cười càng mê người.
“Anh tức giận cái gì chứ? Đứa bé này cũng không phải của anh.”
Ánh mắt thâm thúy của Cố Học Võ hơi hơi nheo lại nhìn chằm chằm khuôn mặtKiều Tâm Uyển có chút hoài nghi. Ánh mắt đảo qua bụng Kiều Tâm Uyển:“Không phải của tôi?”
Cô muốn lừa ai? Cô nghĩ rằng lừa tôi dễ thế sao?
“Đương nhiên. Tôi nghĩ anh cũng không mạnh mẽ như vậy một lần đã trúng.”
Cố Học Võ chớp mắt, bên trong bắt đầu dồn lên đầy giông tố.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/143337/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.