Hình Hạo Xuyên không đành lòng nhìn thấy cảnh này, muốn lau những giọt nước mắt khiến cho bản thân thật đau lòng kia đi, liền bật thốt : "Lưu Cảnh. . . . . ." Lại bị Tô Lưu Cảnh khẽ nghiêng đầu tránh đi, như cực kỳ chán ghét anh chạm vào mình. Động tác Hình Hạo Xuyên chợt cứng đờ, khựng lại một chút, ngay sau đó liền lập tức thu tay về. "Tiểu Mễ ngoan, mẹ và các chú có chuyện cần nói, con đi ra ngoài tìm các chị y tá chơi đi được không?". Tô Lưu Cảnh êm ái lên tiếng dụ dỗ. Tiểu Mễ vội khéo léo gật đầu, đáp: "Được ạ. . . .", sau đó ngoan ngoãn nhảy xuống giường, đi tìm các chị y tá chơi với mình. Đợi Tiểu Mễ đi ra ngoài, cả phòng bệnh lần nữa an tĩnh lại, nhưng giữa bầu khí tĩnh lặng đó lại xen lẫn bất an cực độ, rối rắm càng ngày càng lan tỏa, quấn quanh, cuối cùng kết thành một chiếc khóa mở không ra, để cho người ta có cảm giác khủng hoảng. Mặt Tô Lưu Cảnh không có bất kỳ biểu cảm gì, nói: "Hình tiên sinh, mời đi ra ngoài." Hình Hạo Xuyến nhíu mày, vội vàng nói: "Lưu Cảnh, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút!". Anh đã tìm cô suốt bốn năm, kết quả rốt cuộc cũng tìm được, nhưng lại đổi lấy việc cô không ngừng trốn tránh. Có lẽ, lần này anh thật sự có hơi hèn hạ, nhưng nếu được lựa chọn lại, anh vẫn sẽ làm như vậy, nếu không, Tô Lưu Cảnh sẽ gả cho Thương Thiên Kỳ, mà nếu đã như vậy giữa bọn họ coi như liền chấm hết. Vì thế cho dù có thế nào anh cũng không cho phép việc đó xảy ra. Tô Lưu Cảnh chợt kích động, lớn tiếng quát lên: "Mời đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh!". Nói chuyện một chút? Tại sao cô phải cho anh cơ hội nói chuyện với mình, lúc anh làm những chuyện khiến cô tổn thương kia, có nghĩ tới cần nói chuyện hay không? Lúc cha mẹ anh hãm hại cha cô, hại gia đình cô nhà tan người chết, có nghĩ tới cần nói chuyện hay không? A! Hiện tại lại muốn nói cái gì nữa đây! Anh ta còn tưởng cô là Tô Lưu Cảnh ngây thơ đến nực cười sao? ! Mặc kệ như thế nào, hiện tại cô không có bất kỳ tâm tình gì để đối mặt với Hình Hạo Xuyên. Bất luận là bốn năm trước không ngừng tổn thương, hay còn là mối thù của cha cô, hiện tại anh ta còn muốn lôi thân thế của Tiểu Mễ ra vội vã ép cô, từng bước từng bước, bức cô đến đường cùng. Lúc này, đối với anh ta, cô chỉ có hận! Tô Lưu Cảnh nhớ tới những thứ này, tâm tình liền kích động, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thở hổn hển, khó chịu cực điểm. "Được rồi, em đừng kích động, anh đi ra ngoài trước, về phần chuyện của chúng ta, chờ bình tĩnh lại rồi nói". Hình Hạo Xuyên không đành lòng nói, nhìn vẻ mặt bài xích cùng với thống hận không che giấu chút nào của cô kia, nắm chặt quả đấm, nhẫn nhịn bước ra ngoài. Thương Thiên Kỳ cũng không có lời nào để nói, chuyện này nếu nói đúng ra, trừ Lưu Cảnh, ai cũng không phải người bị hại, thậm chí, bọn họ đều là đồng lõa! Tô Lưu Cảnh lại lên tiếng: "Anh Thương, em có lời muốn nói với anh!". Thương Thiên Kỳ dừng chân, sau đó xoay người đáp: "Được!". Tuy đáp thế nhưn nhưng trong lòng không thể không thấy bi thương, thật giống như đã dự liệu được kế tiếp sẽ xảy ra cái gì. Cửa lần nữa bị đóng lại, cả không gian tĩnh lặng chỉ còn lại hai người bọn họ. Thương Thiên Kỳ tiến lên, tỉ mỉ chỉnh lại chăn giúp cô, sau đó giơ tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên mặt cô, êm ái tựa như trân bảo, rồi nhẹ giọng hỏi: "Lưu Cảnh, em hận anh sao?". Lời nói nhẹ nhàng lại mang theo bi thương nồng đậm, lập tức khiến Tô Lưu Cảnh lệ rơi đầy mặt, run rẩy đôi môi, mãi mới thốt được một chữ: ". . . . . . Hận." Trong con ngươi mỏng màu xanh dương kia thoáng qua một tia đau đớn, ngay sau đó anh liền cười nói: "Vậy thì cứ hận đi, thế còn tốt hơn, ở trong lòng em, Thương Thiên Kỳ anh cái gì cũng không phải!".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]