Cuối cùng bệnh tình của Tiếu Như Nghê cũng đã có kết quả giám định, xác thực là đã tái phát. Bệnh ung thư hiện tại vẫn là một vấn đề nan giải với giới y học, phần trăm chữa khỏi tương đối thấp, hơn nữa tỷ lệ tái phát lại còn tăng cao. Đây cũng là vấn đề lớn nhất mà ngành Tây Y vốn được mệnh danh là "Khoa học Vạn năng" cũng không cách nào giải quyết được. Trước đây căn bệnh ung thư dạ dày giai đoạn giữa của Tiếu Như Nghê có thể chữa khỏi đã là vô cùng may mắn, nhưng lần này tái phát lại không hề có triệu chứng gì, cứ thế mãnh liệt ập tới. Lúc lấy được kết quả kiểm tra, liền phát hiện khối u trong dạ dày đã bắt đầu khuếch tán, dài 0,5 cm, đừng xem thường một khối u nho nhỏ này, tốc độ tăng trưởng của nó bất tri bất giác nhanh chóng tăng gấp hai gấp ba thậm chí còn gấp 10 lần, rồi nhanh chóng mở rộng, cuối cùng dẫn người bệnh đi vào địa ngục tử vong. Các bác sĩ chuyên khoa ung thư trong nước đều được mời tới hội chuẩn, sau đó liền quyết định phải lập tức giải phẫu, nhưng dù vậy tỷ lệ thành công cũng không phải quá cao, đại khái chỉ chiếm khoảng ba mươi phần trăm mà thôi. Hình Hạo Xuyên và Nghiêm Hàn Dư vẫn cố gắng giấu giếm Tiếu Như Nghê, nhưng cũng không thể giấu được lâu, mấy ngày qua những biến hóa trong cơ thể không có ai rõ ràng hơn chính bản thân cô ta. Tiếu Như Nghê không chịu nổi đả kích, trở nên yếu ớt khác thường, khiến cho mọi người càng thêm thương xót, nhưng khi bọn họ không có ở đấy cô ta lại càng thêm hà khắc với Tô Lưu Cảnh, ra sức hành hạ. "Đây là cái gì, cô muốn độc chết tôi sao?", Tiếu Như Nghê vươn tay hất đổ bát thuốc mà Tô Lưu Cảnh mới vừa bưng đến! Tô Lưu Cảnh cũng không cam chịu để cho cô ta khi dễ, giống như dự liệu trước đó, lập tức nghiêng người sang, nhẹ nhàng tránh được, chỉ có ống tay áo là còn vương hai ba giọt nước thuốc nồng đặc. Tô Lưu Cảnh mặt không đổi sắc, mặc cho cô ta phát hỏa, nếu Tiếu Như Nghê còn khỏe mạnh mà nói, cô cũng không ngại giao phong chính diện, bởi vì cô cũng không phải Thánh mẫu gì. Nhưng hiện nay cô ta đang nằm ở trên giường bệnh, chẳng khác nào con thú bị thương nóng nảy nhưng vẫn còn cậy mạnh, đối với người như vậy, cô chỉ cảm thấy thật đáng buồn, đáng thương. "Đây là do bác sĩ đề nghị, dùng phương pháp trị liệu Trung Tây y kết hợp, cũng vì muốn tốt cho sức khỏe của cô, cho dù cô không thương thân thể của mình, thì cũng nên thương cho chén thuốc mà thím Lưu phải mất năm giờ mới sắc xong đưa đến nơi này mới phải", Tô Lưu Cảnh thản nhiên nói. Tô Lưu Cảnh càng lạnh nhạt thì Tiếu Như Nghê lại càng nóng nảy. Cô ta lên tiếng trách mắng: "Tránh ra! Ai cần cô quản? Không cần cô tới đây dạy cho tôi biết phải làm nhe thế nào!". Nói xong liền cầm bình hoa bách hợp trên tủ đầu giường, dùng sức ném tới chỗ Tô Lưu Cảnh. Con nhóc này tại sao lại dám đứng ở trước mặt cô, ngang nhiên đường hoàng giả bộ làm người tốt, làm sao nó có thể hiểu rõ bi ai của cô ta chứ! Chỉ nghe "bụp" một tiếng, bình hoa nặng nề nện lên trên vách tường sau lưng Tô Lưu Cảnh, những mảnh thủy tinh trong suốt vỡ bắn ra tung tóe xung quanh. Rất may Tô Lưu Cảnh kịp thời tránh được không bị nện vào người, có điều nước trong bình hoa sau khi vỡ đã bắn đầy lên trên áo cô. Tô Lưu Cảnh cúi đầu nhìn những cành hoa Bách Hợp rơi tán loạn dưới chân, trên mặt cánh hoa, còn thấp thoáng những giọt nước trong suốt, giống như đang âm thầm rơi lệ vậy, khiến cô cũng âm thầm thổn thức theo: Thật sự đáng tiếc. Tô Lưu Cảnh cúi người xuống tỉ mỉ nhặt hết lên, nâng niu ở trong lòng bàn tay mình, những bông hoa trắng noãn xinh đẹp như thế, đáng để che chở, không nên bị nhuốm bẩn. Đúng vào lúc này, cửa thình lình mở ra, Hình Hạo Xuyên đi tới nhìn mảnh vỡ đầy đất còn có cả mùi thuốc bắc tràn ngập, liền cau mày nói: "Chuyện gì xảy ra?". Nhìn thấy Hình Hạo Xuyên đi vào, Tiếu Như Nghê lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, vành mắt cũng đỏ lên, điềm đạm đáng yêu cắn môi kêu: "Hình. . . . . . em sợ. . . . . ." Tô Lưu Cảnh âm thầm cười lạnh trong lòng, chỉ cảm thấy người này buồn cười vô cùng, cô ta không cảm thấy mệt sao? "Không có gì, tiên sinh, là tôi không cẩn thận làm vỡ bình hoa". Tô Lưu Cảnh ôm những cành hoa Bách Hợp trong ngực, cúi đầu thản nhiên nói tiếp: "Đợi lát nữa tôi sẽ quét dọn, bây giờ tôi còn phải đi nhờ thím Lưu sắc lại thuốc lần nữa đã". Ngay sau đó liền cầm hoa đi ra ngoài. Nếu Tiếu Như Nghê thích diễn thì cứ để cho cô ta diễn đi, cô cũng không có tâm tình so đo với một bệnh nhân. Lại nói, coi như cô có nói ra thì thế nào, đúng như Tiếu Như Nghê đã nói, sẽ không có ai tin tưởng cô cả. . . . . . Mà với Hình Hạo Xuyên, cô lại càng không cần làm con rối để mặc anh thao túng nữa. Sau khi cô đi ra, ánh mắt của Hình Hạo Xuyên chợt lóe, bình hoa bị vỡ, như thế nào mà ngay cả thuốc bắc cũng nằm tung tóe ra đất chứ? Còn nữa trên người của cô, làm sao cũng bị dính nước? "Hình, em sợ, em thật sự rất sợ. . . . . .", Tiếu Như Nghê nhào vào trong ngực của anh, nhanh chóng kéo sự tập trung lên người mình, toàn thân run rẩy giống như con thỏ nhỏ sợ tổn thương: "Làm thế nào bây giờ, em sẽ không cứ như vậy mà chết chứ, em sợ, sợ mình không có cách nào ở chung một chỗ với anh nữa, em sợ sau khi chết sẽ phải đến một chỗ không có anh, em sợ mình sẽ trở nên cô độc . . . . .". Cô ta bật thốt những lời thật đáng thương, kèm theo đó là thân thể run rẩy ôm chặt lấy anh, tình cảm vô hạn. Hình Hạo Xuyên mím môi, cuối cùng không đành lòng kéo cô ta ra, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng, nói: "Không việc gì, sẽ không đâu, anh đã mời những bác sĩ giỏi nhất đến đây, bọn họ nhất định sẽ chữa khỏi cho em". "Có thật không?", Tiếu Như Nghê ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung nói. "Dĩ nhiên." Hình Hạo Xuyên nhẹ nhàng vuốt cặp mắt xinh đẹp, đáp lại. Tiếu Như Nghê rốt cuộc cũng nhàn nhạt mỉm cười, nhìn vào mắt của anh nói: "Hình, em yêu anh". Sau đó rướn người lên, khẽ đưa môi đến gần, chuẩn bị tặng cho anh một nụ hôn. Nhìn cánh môi đẹp đẽ từ từ đến gần, còn có cả đôi mắt long lanh kia, không hiểu sao trong đầu Hình Hạo Xuyên chợt hiện ra một đôi mắt đen láy trong suốt khác, bỗng nhiên hơi né tránh sang một bên. Cái hôn dâng đến tận cửa hôn thế nhưng lại thất bại, Tiếu Như Nghê chợt sững người, kinh ngạc nhìn Hình Hạo Xuyên. Mới vừa rồi, anh đã tránh né cô ta sao? Anh thế nhưng ——! ! ! Lúc này Hình Hạo Xuyên mới phản ứng được, mới vừa rồi bản thân thế nhưng lại né ra, nhìn đáy mắt bi thương của Tiếu Như Nghê, chợt cảm thấy áy náy, nhưng ngoài áy náy ra, thì chẳng còn cảm xúc gì nữa, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc hơi rối của người con gái trước mắt, dặn dò: "Em, nghỉ ngơi nhiều một chút đi, đợi Lưu Cảnh đưa thuốc tới đây phải ngoan ngoãn uống hết biết không?". Sau đó đặt cô ta nằm xuống, đắp chăn lên, nói: "Anh còn có chút chuyện, phải đi ra ngoài". Sau đó không để ý đến ánh mắt khiếp sợ lẫn bi thương của Tiếu Như Nghê, xoay người đi ra ngoài. Lúc đóng cửa lại, đầu lông mày của Hình Hạo Xuyên nhíu lại thật chặt: lúc nào thì trong đầu của anh luôn nhớ tới tư vị của Tô Lưu Cảnh? Ngay cả lúc Tiếu Như Nghê hôn, đều không thể đón nhận. . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]