"Anh điên rồi!", Tô Lưu Cảnh ngây ngẩn cả người, không thể tin nói. Anh có biết mình đang nói cái gì không? Bàn tay Hình Hạo Xuyên khẽ vuốt ve cánh môi mềm mại nói: "Quyền lựa chọn là ở cô, hoặc rời khỏi Thương Thiên Kỳ hoặc là tiếp tục hoàn thành khế ước, chính cô quyết định đi.". Âm thanh nhẹ nhàng tựa như đang nói chuyện với người yêu của mình vậy. Hai sự lựa chọn, nhưng cả hai đều bức bách cô vào đường cùng. Rời khỏi Thương Thiên Kỳ có nghĩa là mọi cố gắng của cô trong khoảng thời gian vừa qua tất cả đều uổng phí, thật vất vả mới có một công việc ổn định yêu thích, còn tìm người bạn thật lòng quan tâm đến mình, sao có thể lập tức buông tha được? Còn nếu tiếp tục hoàn thành khế ước, nghĩa là trong bảy tháng kế tiếp, cô lại trở lại cuộc sống trước đây, thậm chí càng lún sâu hơn, bởi vì mỗi ngày đều phải tận mắt nhìn thấy cảnh tượng anh và Tiếu Như Nghê ngọt ngào anh anh em em, cuộc sống như thế quả thực là độc dược mãn tính, mỗi một ngày cũng chỉ sống trong tuyệt vọng, chỉ nghĩ đến thôi là tim đã khó chịu cùng cực rồi. Lựa chọn tàn khốc như vậy? Cô thật sự có quyền lựa chọn sao? Tô Lưu Cảnh cắn chặt môi dưới, lòng bàn tay nắm thật chặt, mắt nhắm lại, không muốn nhìn người đàn ông kia thêm phút giây nào nữa. Anh quả thật quá độc ác! Hình Hạo Xuyên nhìn vẻ mặt uất ức của cô, tựa như muốn khóc rồi lại cố gắng đè nén, viền mắt hồng hồng, hàm răng trắng muốt cắn chặt môi dưới, càng làm nổi bật lên đôi môi mềm mại như cánh hoa, trong bộ đồng phục bệnh nhân cũng mơ hồ lộ ra từng mảng da thịt trắng nõn. Cô như vậy chẳng khác nào một chú mèo con bị thương, cuộn mình trốn ở góc phòng tự liếm láp vết thương, vậy mà dáng vẻ này vô ý thức lại lộ ra mị thái yêu kiều giống như hoa anh túc đang tản ra mùi thơm trí mạng . Hình Hạo Xuyên nhìn đôi hàng mi run rẩy, cùng với dáng vẻ quật cường của ai đó, còn cả bộ ngực tròn trịa vì thở hổn hển mà phập phồng lên xuống, hô hấp không khỏi trở nên dồn dập, trong ánh mắt đen nhánh đang dâng lên ngọn lửa thiêu đốt, không ngừng tỏa sức nóng hầm hập. Cô gái này là yêu tinh hay sao? Vì cớ gì lại có thể khơi lên ham muốn trong anh nhanh đến vậy! Hình Hạo Xuyên hít sâu hai cái, rồi chợt cúi đầu hôn lên môi của cô, dùng sức cọ xát hai cánh môi yêu kiều, sau đó trượt xuống chiếc cằm tinh xảo, rồi dời đến xương quai xanh mảnh khảnh trắng nõn mê luyến để lại ấn ký của riêng mình, trên da thịt cô dần dần xuất hiện càng nhiều những cánh hoa đỏ thẫm. Xương quai xanh mẫn cảm bị người nào đó hôn lên, Tô Lưu Cảnh bỗng dưng ưỡn người lên cao, ngay sau đó vì phản ứng này của mình mà thẹn quá thành giận, dùng sức đẩy bờ vai của anh ra nói: "Đi ra ngoài!" Anh lại muốn trêu chọc cô sao? Cô không phải là một công cụ tiết dục, mà mỗi khi anh muốn, liền có thể tùy lúc kéo cô đến giải quyết? "Buông tôi ra! Đi ra ngoài ngay cho tôi!". Tô Lưu Cảnh cắn răng nghiến lợi nói, biểu hiện chưa bao giờ kiên quyết như thế. Cô không muốn trở thành món đồ chơi của Hình Hạo Xuyên, thân thể của cô không phải để mặc cho anh tùy ý chiếm đoạt như vậy được, nhất quyết không!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]