"Thương. . . . . . anh Thương. . . . . ." Tô Lưu Cảnh được mạnh mẽ kéo vào một vòm ngực ấm áp, ủ dột lẩm bẩm nói, tinh thần vẫn còn đang hoảng hốt chưa phản ứng kịp. Thương Thiên Kỳ dùng sức ôm chặt người con gái mỏng manh chỉ cần một cơn gió là có thể ngã vào trong ngực, dường như đang sợ chỉ cần sơ ý một chút là chớp mắt không thấy người đâu cả. "Thẩm Minh Phong gọi điện thoại cho Dĩ Hinh, nói em bị. . . . . . Cho nên anh mới lập tức tới tìm em". Thương Thiên Kỳ mệt mỏi nói, từ khi nhận được điện thoại của Tống Dĩ Hinh, anh liền không chần chừ một giây nào, lập tức lái ô-tô tìm cô khắp nơi, tìm suốt cả đêm, chỉ có trời mới biết anh sắp phát điên rồi, rốt cuộc lại nhìn thấy cô ở chỗ này. Trên gương mặt tuấn tú, dưới đôi mắt xinh đẹp phảng phất vết thâm nhàn nhạt, chiếc cằm cương nghị đã lún phún râu, nhưng như vậy lại càng toát lên sự nam tính, khiến cho mấy thiếu nữ đi ngang qua không nhịn được liên tiếp phải quay đầu lại. Tô Lưu Cảnh nghe vậy cũng rất chấn động. Có lẽ, tất cả mọi người đều biết tình trạng nhếch nhác khốn đốn này của cô, tất cả mọi người đều biết cô vì tiền đi làm tình nhân cho người ta sau khi chán chê, lại bị đuổi ra khỏi nhà. Tô Lưu Cảnh cố gắng mở to hai mắt, trên mặt không có chút huyết sắc nào, từng giọt từng giọt nước mắt theo cứ theo đó chảy xuống, một giọt rồi lại một giọt từ chiếc cằm mảnh khảnh thánh thót rơi, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng. Thương Thiên Kỳ nhìn vẻ mặt yếu ớt của cô, không nhịn được vươn tay cầm lấy cái gáy của cô, ấn vào trong bả vai của mình. Cô chỉ mới mười tám tuổi, các cô gái ở độ tuổi này vẫn còn đang tung tăng không buồn không lo ở trên ghế nhà trường, vậy mà cô lại tiếp xúc với xã hội này quá sớm, tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu quá sớm, nỗi khổ mà cô phải chịu anh quả thật khó mà tin được. Cô gái này, khiến cho anh thật đau lòng. Hình Hạo Xuyên là người đàn ông đầu tiên của cô, cho nên đã được cô đặt vào góc sâu nhất trong lòng. Anh thật hận, tại sao mình lại không đến trước Hình Hạo Xuyên một bước, nếu như vậy anh đã có thể có được tình yêu của người con gái này, xem cô như trân bảo mà che chở bảo vệ, không để cho bất kỳ sự bẩn thỉu nào thế gian này ô nhiễm con tim thuần khiết yếu ớt kia, không để cho cô phải chịu một chút xíu thương tổn nào. Thương Thiên Kỳ vừa nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, vừa dịu dàng uy hiếp nói: "Đừng khóc, em không thích hợp rơi lệ đâu, nếu khóc nữa là anh lại muốn hôn em đấy!", trong đôi mắt màu xanh dương đầy mị hoặc kia chất chứa biết bao nhiêu ân cần. Nghe anh an ủi, Tô Lưu Cảnh vô cùng cảm kích, nhưng đôi mắt lại giống như vòi nước bị hư, mặc kệ có cố gắng thế nào cũng quan không khóa lại được, cô cũng không muốn, nhưng bản thân lại không thể khống chế được nước mắt chảy ra. Từ ngày gặp phải người đàn ông Hình Hạo Xuyên kia, cô liền thay đổi rồi, đã không còn là Tô Lưu Cảnh của trước đây nữa, Tô Lưu Cảnh bây giờ thật yếu ớt ngay cả bản thân mình cũng thấy ghét. Không nghĩ tới Thương Thiên Kỳ lại thật sự cúi người xuống, chạm khẽ lên môi cô, rồi nghịch ngợm nháy nháy mắt nói: "Lời anh nói đều là thật cả!". Xúc cảm trên môi thật dịu dàng, nhanh đến mức chưa đến một giây, nhưng lại giống như một tia điện truyền vào trong lòng, khiến Tô Lưu Cảnh cả kinh quên mất khóc thút thít. "Đừng nhìn anh nữa, nếu cứ nhìn như thế thì anh không thể nhẫn nhịn được mà lại hôn em đâu đấy!", Thương Thiên Kỳ nháy mắt xấu xa nói. Khuôn mặt tái nhợt của Tô Lưu Cảnh ánh lên vài tia thẹn thùng, trừng mắt liếc anh một cái, cũng thật sự không muốn khóc nữa. Thấy Tô Lưu Cảnh giương ánh mắt hồng hồng lóng lánh ánh nước trừng mình, thiếu chút nữa Thương Thiên Kỳ đã không nhịn được nữa, cái hôn như chuồn chuồn lướt nước mới vừa rồi, xúc cảm mềm mại ngọt ngào kia, cơ hồ khiến anh không kìm được mà ôm hôn cô, nhưng rồi lại không dám vì sợ cô kinh sợ , có trời mới biết anh đã tốn bao nhiêu hơi sức mới có thể khắc chế bản thân mình. Thương Thiên Kỳ không được tự nhiên hắng giọng một cái, lau vệt nước mắt trên mặt cô nói: "Lưu Cảnh, chúng ta trở về đi thôi, Dĩ Hinh vẫn đang ở nhà chờ tin tức đấy". Tô Lưu Cảnh theo bản năng liền cự tuyệt: "Không. . . . . . Tôi, tôi. . . . . .", cô không muốn đối mặt với Dĩ Hinh, cũng có thể nói hiện tại cô không có dũng khí để đi đối mặt với cô ấy, đối mặt với người bạn đã từng khuyên cô từ bỏ. Thì ra là lúc vừa bắt đầu Dĩ Hinh so với cô sáng suôt hơn nhiều, nhưng tại sao cô lại không nghe lọt tai chứ? Dường như thấu hiểu rõ ẩn tình trong lòng của Tô Lưu Cảnh giờ phút này, liền vuốt ve mái tóc rối loạn trên trán, trấn an nói: "Này, để anh dẫn em đi đến một chỗ chơi rất vui!". Tô Lưu Cảnh nghi vấn nhìn anh, Thương Thiên Kỳ lại yên lặng không nói, nháy nháy mắt rồi lôi kéo Tô Lưu Cảnh lên xe. Tô Lưu Cảnh không nghĩ tới Thương Thiên Kỳ lại dẫn cô tới đỉnh núi. Những cơn gió lạnh thổi qua, làm rối tung mái tóc dài đen nhánh, tà áo mỏng manh trên người cô bay phất phơ, tựa hồ chỉ một giây kế tiếp sẽ theo gió bay đi mất dạng, Tô Lưu Cảnh như vậy khiến cho anh cảm thấy cô tựa như một thiên sứ vì Thượng Đế không cẩn thận đã bỏ quên tại nhân gian, không biết sẽ bị Thượng Đế gọi đi bất cứ lúc nào. "Nơi này chính là nơi phát tiết tốt nhất, em hãy dùng sức mang mọi chất chứa trong lòng lớn tiếng nói ra ngoài không khí, sau đó liền hoàn toàn vứt bỏ những thứ đó ra khỏi tâm trí!". Thương Thiên Kỳ khích lệ nói. "Thật. . . . . . Có thể sao?", Tô Lưu Cảnh cắn môi nói. "Em hãy thử nhìn xem, mới biết có thể hay không chứ", Thương Thiên Kỳ mỉm cười khích lệ. Tô Lưu Cảnh nhìn vực sâu cơ hồ nhìn không thấy đáy dưới chân, giống như chỉ cần sơ ý một chút sẽ rơi xuống, gió lạnh thổi qua , phảng phất thổi vào trong tim phổi, lan tràn cùng bầu trời xanh thẳm mênh mông, chợt trong lồng ngực cô dâng lên nỗi tức nghẹn, sau đó dụng lực nắm chặt lòng bàn tay, há miệng lớn tiếng gào to lên như nổi điên. Càng hô càng dùng sức, càng hô càng điên cuồng, đáy lòng bi thương tất cả đều nghiêng đổ ra đi theo những thứ tiếng gọi ầm ĩ kia. Hình Hạo Xuyên, tôi không thương anh! Tôi không thích anh! Thật sự không nhớ anh nữa! Từ hôm nay trở đi, tôi không muốn liên quan gì đến anh, lại càng không vì anh mà bi thương, cái người khốn kiếp này, tên khốn kiếp! Cho đến khi kiệt sức, cho đến khi tất cả nỗi bi thương đều phát tiết ra ngoài, cho đến khi khóe mắt giăng đầy nước mắt, cho đến khi không cất nổi nên lời, cho đến khi cả người nhẹ, mới dừng lại. Tô Lưu Cảnh dũng cảm lau khóe mắt đầy lệ, sau đó mỉm cười hỏi: "Tiếp theo chúng ta đi đâu nào?", nụ cười sáng rỡ như vậy, so với mọi ngôi sao lộng lẫy nhất đều chói mắt hơn. Thương Thiên Kỳ làm bộ suy tư nửa ngày, mới nhìn Tô Lưu Cảnh thừa nước đục thả câu nói: "Đi theo anh là được rồi!", Sau đó kéo tay Tô Lưu Cảnh sải bước chạy xuống chân núi. Trong lúc chạy xuống dốc, Tô Lưu Cảnh cảm giác được cả người mình như muốn bay lên, tất cả phiền não bi thương đều vất hết ra sau đầu. Hình Hạo Xuyên, anh có nghe thấy không? Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không vì anh mà bi thương nữa, anh với Nhược Nhược hãy vui vẻ sống thật tốt đi, đàn ông giống như anh tôi không muốn nữa rồi ! Bởi vì, anh không xứng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]