Hình Hạo Xuyên gần đây rất bận, bởi vì một dự án gì đó, vội vã liên tiếp mấy ngày liền thấy cũng không thấy mặt đâu, giống như đã quên mất cô, vứt bỏ ở trong góc không thèm ngó ngàng đến. Tô Lưu Cảnh cầm từng cành hoa cắt bỏ bớt cành lá rồi cắm vào trong lọ thủy tinh, vừa cắm hoa, vừa ngẩn người suy nghĩ. Người kia, đến cùng muốn làm cái gì đây? Cô ở trong nhà này chẳng khác gì một vật trang trí cả, lúc chủ nhân vui vẻ thì lấy ra nhìn một chút, lúc mất hứng thì liền ném sang một bên. Đã mấy ngày cô không đi thăm tiểu Diệc rồi, lúc gọi điện thoại đến thằng bé vừa khóc vừa nháo khiến cho cô cực kỳ đau lòng, nhưng lại không có biện pháp nào, Hình Hạo Xuyên căn bản không muốn để ý tới cô. Cái nhà kính này thật lớn, nhưng hoa thì lại rất ít, toàn bộ chỉ có 12 bụi cây hoa hồng trắng, có thể đặc biệt xây một nhà kính trồng hoa hồng trắng ở nơi này đủ để nhìn ra được Hình Hạo Xuyên có bao nhiêu yêu thích đối với loại hoa này. Trong nhà kính này một năm bốn mùa nhiệt độ đều ổn định ẩm ướt, ngay cả ánh sáng cũng có thiết bị đặc biệt khống chế, hơn nữa còn được các nhà thực vật học đặc biệt chăm sóc, cho nên chu kỳ của hoa rất dài, có thể kéo dài hơn nửa năm. Tô Lưu Cảnh chưa từng nhìn thấy qua đóa hoa nào mỹ lệ như thế, sắc hoa thuần trắng từ cánh hoa tới tận đáy, cánh lồng trong cánh, nhấp nhô giống như ẩn chứa dòng nước suối trong suốt, mỗi một bụi hoa hồng đều giống như thiên sứ, vô cùng thẹn thùng, lại ngây thơ hồn nhiên, còn mang theo chút ngượng ngùng quyến rũ, theo cơn gió nhẹ nhàng đung đưa, tựa như toàn bộ thế giới không thể tìm ra sắc thái nào sạch sẽ thuần túy như thế. Tô Lưu Cảnh ngửi những cánh hoa hồng xinh đẹp, phiền não trong lòng cũng theo đó giãn ra một chút. Khóe miệng lơ đãng nở nụ cười thản nhiên, trên người lại đang mặc một chiếc váy màu trắng thanh lịch đứng ở nơi này hòa vào một thể, dung hợp thành một. "Tô tiểu thư, phu nhân tới muốn gặp cô, mau đến đây đi!" Một nữ hầu gái vội vàng hấp tấp chạy vào nói. Tô Lưu Cảnh sửng sốt, thấy thần sắc của cô ấy cuống quít như vậy vội để những bông hoa đang cắt dở xuống nói: "À, vâng." Một mặt vẫn đang suy nghĩ, Hình Hạo Xuyên không có ở đây, Hình phu nhân tới nơi này làm gì? Muốn gặp cô? Lần trước gặp mặt cũng nhìn ra được bà ta có ấn tượng vô cùng không tốt đối với cô, hiện tại lại cố ý thừa dịp Hình Hạo Xuyên không có ở đây mà muốn gặp cô, chắc chắn chẳng có gì tốt cả, nghĩ vậy liền không khỏi nhíu mày, trong lòng thấp thỏm bất an. Khi vào phòng khách, mẹ Hình đã ngồi trên sofa rồi, tư thái ưu nhã mà cao quý thưởng thức trà Thiết Quan Âm cực phẩm, mùi thơm lâu lại thâm thúy, bà vốn là tiểu thư thứ ba của Thẩm Gia ở Giang Nam, cho nên thưởng thức tự nhiên cũng sẽ khác với người thường, tuy vậy sắc mặt của bà cũng không được tốt cho lắm. Tô Lưu Cảnh thả chậm bước chân, cung kính cúi đầu chào hỏi: "Chào phu nhân." Nếu như có thể, cô cực kỳ không muốn cùng với người phụ nữ thông minh này xảy ra bất kỳ xung đột nào, thứ nhất, là không có bất cứ ý nghĩa gì, thứ hai người cuối cùng thua thiệt vẫn là cô mà thôi. Ánh mắt thâm trầm của Mẹ Hình lập tức đánh tới khiến đáy lòng Tô Lưu Cảnh run lên. "Các người đi xuống trước đi." Mẹ Hình cũng không để ý tới cô, trước hết phân phó đám người làm đi ra ngoài hết, rõ ràng là muốn đơn độc nói chuyện. Thẩm Chiêu Vân ưu nhã đặt ly trà tinh xảo trong tay xuống, ngước nhìn Tô Lưu Cảnh, nhíu mày nói: "Bình thường cô vẫn như vậy sao? Xem cách ăn mặc của cô thành cái dạng gì rồi?" Vừa mở lời liền ra uy hạ thấp. Tô Lưu Cảnh theo bản năng cúi đầu xuống, bởi vì vội vàng nên cô đã quên cởi bao tay áo cùng với quần áo làm việc trong vườn hoa, mặc dù coi như gọn gàng sạch sẽ, nhưng mà ở trong phòng khách hoa lệ này có vẻ không phù hợp cho lắm. Thẩm Chiêu Vân thấy Tô Lưu Cảnh nhu thuận cúi đầu, cũng không cạnh khóe nữa, thầm nghĩ đối phó với con bé này xem ra cũng không mấy khó khăn, trong mắt lóe lên một tia khôn khéo, đứng lên chậm rãi đi tới trước mặt cô, cất giọng phóng khoáng nói: "Cô cũng đừng sợ, hôm nay tôi tới tìm cô không phải muốn gây phiền toái." Tô Lưu Cảnh vẫn yên lặng , không nói gì. "Tô Lưu Cảnh, đích xác là một cái tên hay, dáng người cũng không tồi, cũng thật thông minh, vừa nhìn liền khiến cho người khác ưa thích." Thẩm Chiêu Vân mới vừa nghiêm túc lập tức thay đổi mỉm cười nói: "Nhưng cái quý nhất chính là bản thân tự biết rõ mình là ai, cô thấy có đúng không?" Mi tâm của Tô Lưu Cảnh nhăn lại, trong lòng đã biết bà có chủ ý gì, một quý phu nhân cao cao tại thượng lại chịu ủy khuất hạ mình thực hiện chính sách dụ dỗ với cô, thật đúng là quá vinh hạnh rồi. Thẩm Chiêu Vân lại tiếp tục nói: "Tôi đã điều tra, hoàn cảnh của nhà cô quả thật không tốt, cho nên khó tránh khỏi sẽ đi phải đi đường vòng, muốn tìm một người có tiền cũng có thể thông cảm được. Tôi cũng không muốn vòng vo với cô nữa, nói đi, muốn bao nhiêu tiền, nếu không quá phận, tôi vẫn có thể giúp được ." Câu cuối cùng này mặc dù vẫn mang theo nụ cười ưu nhã, nhưng giọng nói lại lập tức chuyển sang trọng tâm. Ý tứ chính là: cô cần bao nhiêu, tôi cũng có thể đáp ứng, nhưng đừng có mà quanh co đấu trí, sẽ không có kết cục tốt đâu! Tô Lưu Cảnh nghe thấy vậy, dùng sức cắn môi dưới, nắm chặt tay lại. Thẩm Chiêu Vân vốn tưởng rằng phen này có thể khiến cho con nhóc kia ngoan ngoãn đầu hàng, nhưng không nghĩ con bé lại không nói một lời, vẻ mặt chợt âm trầm xuống, cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp: "Xem ra, tôi đã xem thường cô rồi." Nghiễm nhiên dụ dỗ cũng không được, uy hiếp cũng không xong. Thẩm Chiêu Vân lui về phía sau một bước, liếc xéo cô, không chút khách khí nói: "Tô Lưu Cảnh, tôi mặc kệ cô vì sao lại đến gần con trai tôi, nhưng chỉ bằng việc mẹ cô mất sớm, em trai nhược trí, còn có người cha ở tù chung thân, cô nói xem với thân phận như vậy há có thể gả vào nhà chúng tôi được sao? !" Ngực của Tô Lưu Cảnh như bị đâm vài nhát dao, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, phản kháng: "Em trai của tôi không hề nhược trí!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]