Hàn Ức kiên cường cố nén cười, tiếp tục chơi, "Từ nhỏ đến lớn cô đều có gian phòng của mình chứ?" 
Gật đầu một cái. 
"Vậy thì đúng rồi, thời điểm ba mẹ còn chăm sóc cô, là nơi cô tự nhiên nhất, hiện tại mặc dù cùng chị gái dùng chung một cái phòng, nhưng cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của hai người hoàn toàn trái ngược, cho nên căn bản cô cũng không biết chính mình có thói quen nói mớ hay không." Hàn Ức biến thái phát hiện hình như mình rất thích vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng của cô, "Ngày hôm qua cô uống say, có lời nói lúc say cùng nói mớ." 
"Có thật không?" Thanh âm vô cùng yếu đuối. 
"Cô nghĩ tôi là chị cô sao? Cùng con gái đùa giỡn lâu như vậy." 
"Tôi thật sự nói rất nhiều à? Cái gì cũng nói sao?" Cô gái nhỏ lôi kéo tay áo của anh, một bộ dáng như ngày tận thế, "Bởi vì đều đã nghe được, cho nên hôm nay vừa nghỉ ngơi anh mới lập tức chạy tới bên cạnh tôi?" 
Hàn Ức nhìn bộ dáng cô sắp khóc tơi nơi, nội tâm trừ buồn cười, còn nhiều hơn một chút nghi ngờ. Như thế nào lại có thể đánh lớn như vậy? 
Cô cũng không phải là thần thánh hay giáo sĩ, có nghĩa vụ giữ bí mật, huống chi cô gái mười bảy tuổi có thể có bao nhiêu bí mật, tại sao hiện tại lại có bộ dáng như ngày sắp sụp xuống? 
Chẳng lẽ cô có sự tình gì không thể cho ai biết ? 
Xem ra lại không giống a. . . 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-17-tuoi/1872565/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.