Trong chợ quỷ có một bầu không khí khá kì lạ, sương mù bao quanh, hầu như khó thể nhìn rõ ở khoảng cách xa, chỉ thấy những ánh đèn đỏ và xanh lục lập lòe phía xa.
Lạc Tư Thần đi theo con đường Bạch vô thường chỉ, là một nhánh đường phụ.
Y để ý thấy hai bên đường bày chật kín những sạp hàng, kì lạ là người bán không hề rao bán, một số sạp hàng thậm chí còn không có người trông coi, những người đi cùng đường với y đều trầm mặc cúi đầu đi thẳng, thỉnh thoảng lại dừng lại nhìn những món đồ trên sạp hàng.
Lạc Tư Thần tò mò nên cũng nhìn theo, y bước chậm rãi qua từng sạp " Những món đồ bày bán ở đây thật kỳ quái".
Chúng không hề có một quy luật gì, ví như gian hàng bán trang sức thì chỉ bán trang sức, gian bán đồ chơi chỉ bán đồ chơi, nhưng ở đây mỗi sạp hàng đều bày đủ thứ từ trang sức, y phục, đồ chơi. đôi giày, túi thơm, hầu như thứ gì cũng có.
Nếu nói đặc điểm chung của chúng là gì, Lạc Tư Thần chỉ có thể trả lời, đó là chúng đều là đồ cũ.
Trông giống như đồ của ai đó đã từng dùng rất nhiều năm thất lạc.
Bỗng linh hồn của một đứa trẻ đi tới gian hàng trước mặt Lạc Tư Thần nói " Dì ơi, con diều kia là của mẹ con mua cho con".
Một con quỷ nữ xuất hiện sau gian hàng " Nếu là của ngươi thì tự mình nhận lấy".
Cậu bé với lấy con diều nhưng không với tới, tay vô tình chạm vào một món đồ khác, lập tức có một nguồn lực chặn lại, không thể chạm vào.
Nữ quỷ lại nói " Không phải đồ của mình thì đừng động vào". Nói rồi nữ quỷ giúp cậu bé lấy con diều xuống.
Cậu bé chạm vào con diều, lần này không bị chặn lại nữa, cậu bé vui vẻ ôm lấy món đồ của mình.
Nữ quỷ khoanh tay đứng nói " Đã nhận lại đồ rồi thì mau chóng đi đầu thai đi".
Lạc Tư Thần nhìn theo bóng cậu bé chạy đi, bỗng ánh mắt y dừng lại ở một gian hàng cách đó một đoạn.
Lạc Tư Thần chạy qua đó, y nhìn chằm chằm vào một chiếc nhẫn bạc đính kim cương tinh tế, hoàn mỹ không giống như vật thuộc về thời đại này.
Cánh tay Lạc Tư Thần khẽ run lên, ánh mắt không tin nổi, y không dám tin nhưng vẫn giơ tay ra muốn chạm vào.
Trong đầu y vang lên câu nói khi nãy của nữ quỷ " Không phải đồ của mình thì sẽ không chạm vào được".
Bàn tay y chỉ còn cách chiếc nhẫn đó một gang tay. Lạc Tư Thần nhắm mắt lại vươn tay tới nắm lấy, y chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị chặn lại.
Nhưng…
Lạc Tư Thần mở choàng mắt, y nhìn chiếc nhẫn bị y nắm giữ trong lòng bàn tay, cả người run lên.
" Đây là nhẫn kết hôn của ta và anh ấy, tại sao nó lại xuất hiện ở đây, làm cách nào mà nó lại ở đây?".
Y xuyên qua ban đầu chỉ là một linh hồn, cơ thể bị kẹt lại ở mỏm đá dưới hồ nước, theo lý mà nói, chiếc nhẫn này không thể xuất hiện ở thời không này được.
Chẳng lẽ…
Lạc Tư Thần bụm miệng, hai mắt rưng rưng " Chẳng lẽ anh ấy cũng xuyên tới nơi này? Làm sao có thể?".
Y thu chiếc nhẫn vào túi trữ vật rồi bước đi một cách vô định về phía trước, trong lòng rối loạn bao suy nghĩ.
Lạc Tư Thần đi thật lâu, đến khi định thần lại thì đã thấy bản thân đi tới một quảng trường rất lớn, hàng trăm hàng nghìn linh hồn đi đầy xung quanh vội vã.
Y ngước lên, ở phía bên kia quảng trường là một cánh cổng bằng gỗ đỏ lơ lửng cách mặt đất một đoạn, xung quanh là dòng nước âm u róc rách chảy qua mang hơi lạnh thấu xương. Cổng chia làm ba phần, một cổng lớn ở giữa và hai cổng phụ bé hơn ở hai bên.
Lạc Tư Thần nhìn tấm bảng phía trên cổng " Quỷ Môn Quan".
Gần cổng có một đám quỷ tay sai đầu trâu mặt ngựa nói lớn " Mau xếp hàng, tới lượt mới được đầu thai, không được đi loạn linh tinh".
Lạc Tư Thần tỉnh táo lại, y sao lại đi tới nơi này, y không cần đi đầu thai.
Lạc Tư Thần đi ngược trở lại đường cũ, thật lâu sau mới trở lại được chỗ Hắc Bạch vô thường. Bọn họ còn đang bận rộn với đám ma quỷ đổ tới ngày càng đông " Xếp hàng cho ta, kẻ nào phá phách ta sẽ gạch tên ngay lập tức".
Chắc bọn họ không để ý đâu, Lạc Tư Thần lén đi vào trục đường chính của chợ quỷ.
Qua một đoạn không bị phát hiện mới thở phào, so với con đường khi nãy thì con đường này giống như đường phố bình thường hơn, có người rao bán, chỉ là người bán không phải là người, đồ được rao bán cũng rất kỳ quái mà thôi.
Đi suốt một đoạn Lạc Tư Thần mới nhìn thấy một quầy hàng bán đồ ăn nhìn có vẻ bình thường một chút.
" Cô nương, cho ta một phần mì".
Cô nương quỷ nhìn Lạc Tư Thần rồi thẹn thùng một chút, vừa đang định múc mì thì bà chủ quán chạy vội ra quát " Tiểu Thúy, người đang làm gì đấy?".
Bà chủ quán nhìn Lạc Tư Thần rồi bĩu môi " Người có tiền âm phủ không mà đòi mua?".
Lạc Tư Thần sốc văn hóa, y quả thật không có tiền âm phủ " Ta…".
" Không có tiền thì đi đi!".
Lạc Tư Thần hổ thẹn quay người đi, những vẫn kịp nghe thấy tiếng bà chủ quán mắng nữ quỷ kia " Người sống không được ăn đồ âm, ngươi bán cho hắn, chúng ta lại bị phạt thì sao?"
Lạc Tư Thần gãi gãi mũi, xem ra chợ âm cũng có luật pháp đấy chứ, y chợt nhớ ra trong bức thư nhặt được kia ngoài việc chỉ ra vị trí của chợ âm cũng có ghi thêm vài thông tin, trong đó cũng có nói người sống không được ăn đồ của âm giới, còn có không được để lộ tên tuổi thật của bản thân.
Lúc này, trong túi trữ vật của y hơi rung lên, Lạc Tư Thần mở ra, đầu lâu lập tức bay ra " Ta cảm nhận được có một thứ gì đó đang thu hút ta".
Lạc Tư Thần nhớ ra mục đích chính lần này y tới đây, y dựa theo lời của đầu lâu đi tới một tòa lâu.
" Lữ Nguyện Lâu".
Một nhóm nam quỷ vừa đi vào vừa nói " Nghe nói hôm nay vị đó tới đây chơi, mau, có vị đó ở đây Lữ Nguyện Lâu sẽ lại biểu diễn tiết mục hay lắm đây".
" Vị đó?" Lạc Tư Thần thầm nói, chẳng lẽ có liên quan tới sự cảm ứng của đầu lâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]