Lạc Tư Thần rời khỏi sự nhớ nhung trong tâm trí và quay trở lại với hiện thực. 
Tiếng đàn của y ngưng lại, người dân không biết âm thanh từ đâu phát ra, thấy dừng lại cũng tiếp tục bận rộn với việc của mình. 
Lạc Tư Thần rời tay khỏi cây đàn nhìn xuống sân khấu lớn phía bên dưới. Ánh đèn sáng rực từ hàng trăm đèn lồng vàng rọi sáng cả khu phố và sân khấu, người dân túm lại xung quanh xem biểu diễn. 
Trên sân khấu, một cô gái đeo mặt nạ quỷ hát hí khúc đang gảy đàn cất lên âm điệu du dương. 
Đàn lên khúc bi tráng, ca lên khúc bi sầu 
Dùng hết hỉ nộ ái ố diễn một vở kịch cùng nhân gian 
Ba phần nổi, bảy phần chìm với thế gian 
Đến cuối cùng dưới đài người đều không còn 
Đời con hát, chỉ sợ không ai biết tới ta 
Lạc Tư Thần lắng nghe tiếng hát, cảm thấy bị cuốn hút, y hạ người bay khỏi đài cao tới mái nhà một tòa lâu gần sân khấu. 
Khúc nhạc trở nên có hồn hơn khi những nhạc sư xung quanh sân khấu bắt đầu cùng tấu, có đàn nhị, có trống, có sáo trúc, cùng hòa thành một khúc nhạc vừa bi thương vừa bi tráng. 
Ta hí lên khúc này vì người 
Nhưng người nào có còn nơi đây 
Cho dù vậy ta vẫn ca lên khúc nhạc này 
Dưới đài không có lấy một bóng người 
Bọn họ nói ta là kẻ điên 
Nhưng không, ta hiểu ra rồi 
Hiểu ra lời người đã nói với ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-than-ky/3369537/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.