Thiên Dạ ngồi trong tẩm điện nhắm mắt dưỡng thần, một tiểu tiên từ bên ngoài đi vào.
" Bẩm thượng thần, chuyện ngài giao phó đã tìm được chút manh mối".
Thiên Dạ mở mắt " Mau nói đi".
" Dưới nhân gian có tìm thấy một nơi kỳ lạ, nơi đó liên tục phát da linh khí tỏa ra khắp thiên địa, trước kia chưa từng thấy qua, cứ như tự dưng xuất hiện vậy!".
Thiên Dạ nhíu mày " Có phải là núi Đồng Môn hay không?".
Tiểu tiên nhân kinh ngạc đáp " Sao ngài biết nơi đó?", nói xong y mới để ý bản thân quá ngu xuẩn, đường đường là thượng thần sống lâu hơn mấy ngươi trên tiên giới biết bao lâu, làm sao lại không biết cơ chứ " À... Vì tiên nhân không được tự ý nhúng tay vào chuyện của nhân gian hay tự ý xuống trần nên tiểu tiên chỉ có thể điều tra được tới như vậy, người ngài muốn tìm là vị tiên tử nào xuống lịch kiếp hay sao ạ?".
Thiên Dạ thở dài " Gần như là vậy, không phải chuyện của ngươi, đừng có tò mò quá phận".
Tiểu tiên nhân sợ hại cáo lui, Thiên Dạ thầm mắng cái quy tắc cấm tiên nhân tự ý hạ phàm, dẫu sao cũng là quy tắc do chính y tạo ra, hiện tại liền bị chính mình hại, Thiên Dạ nhìn ra vùng trời bao la, ở một nơi nào đó bên dưới kia có người mà y luôn mong nhớ " Tư Thần, ta tin em nhất định sẽ sớm phi thăng".
Tại Linh Quan Thượng Môn.
Lạc Tư Thần mặc một thân y phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-than-ky/2908741/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.