Thanh bào nữ tử nói:
- Vùng Trung Nguyên các người có một truyền thuyết, ai thấy rắn hai đầu thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tôn Thúc Ngao tuổi nhỏ khi đi chơi trở về gặp phải rắn hai đầu, sau khi về nhà lo lắng không ăn. Mẫu thân hỏi y nguyên do, Tôn Thúc Ngao nói: 'Hôm nay ở trên đường con nhìn thấy một con rắn hai đầu, con nghe nói, ai thấy rắn hai đầu sẽ chết, con sợ rằng cách chết không xa.' mẹ của y lại hỏi: 'Hiện tại con rắn kia đâu?' Tôn Thúc Ngao đáp: 'Con sợ người khác lại nhìn thấy nó nữa, cho nên đem nó chôn rồi.' mẹ y bèn nói:'Con cũng đừng lo, mẹ nghe nói, người có âm đức thì sẽ được phúc trời báo, con sẽ không chết đâu!' Sau đó Tôn Thúc Ngao lên làm lệnh duẫn của Sở quốc, sau này lấy hiền năng nổi tiếng hậu thế. Hành động chôn rắn hai đầu của Tôn Thúc Ngao đó là của anh hùng, công tử nghĩ sao?
Sở Phong gật đầu, nói:
- Tự biết thân chết, cũng không quên người khác, xác thực anh hùng.
Thanh bào nữ tử lại nói:
- Theo ta thấy, cứu một con cá đang bị mắc cạn hoặc chim bị ngã cành cong, cũng là cử chỉ của anh hùng.
Sở Phong cười nói:
- Cô nương thật là thiện tâm.
Thanh bào nữ tử cười nói:
- Tấm lòng trắc ẩn, mỗi người đều có. Công tử tại trên núi Cổ Đãng lựa chọn nước đi 3- 3, không phải là không đành lòng bóp chết cờ đen sao?
Sở Phong cười cười, nói:
- Lòng dạ cô nương thiện lương như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/91225/chuong-13.html