Cổ sở Kinh Châu một nơi sơn lâm, sơn lâm liên miên nhấp nhô, không thấy phần cuối. Trong sơn lâm có một gian nhà gỗ, trước nhà gỗ có một cái giếng nước, bên cạnh giếng nước đang ngồi chồm hổm một thằng bé khoảng 10t, trong tay cầm một nhánh cây nhỏ, đang vẽ gì đó trên mặt đất.
Từ nhà gỗ đi ra một phụ nhân, phong vận tuyệt đại, đoan trang tuyệt mỹ, nàng khẽ gọi thằng bé:
- Phong nhi, con đang làm cái gì vậy?
- Mẹ ơi, chỗ này có một con kiến bị lạc đường!
Thằng bé đáp một câu, thanh âm hết sức thú vị.
- Ồ? Sao con biết nó lạc đường?
Phụ nhân hỏi.
- Mẹ, bên kia có một đàn kiến đang đi, chỉ sót con này bò loạn trên mặt đất, không biết được trở về!
- Vậy con đang làm cái gì?
- Con đang vẽ một cái đường dẫn nó trở về!
- Vậy nó trở về chưa?
- Chưa, nó không đi theo đường con vẽ, nó chỉ đi lung tung thôi!
Phụ nhân nở nụ cười, dáng tươi cười đẹp đến nỗi không cách nào hình dung, nàng nói:
- Yên tâm đi, các con kiến khác sẽ đến tìm nó!
- Thật sao?
Thằng bé rất ngây thơ hỏi một câu, sau đó lại nói:
- Nhưng mà nếu như những con khác không tìm tới nó, nó không phải là rất đáng thương sao?
- Không đâu, cha mẹ nó sẽ tìm nó trở về, cũng giống như con chạy loạn khắp nơi, mẹ và cha cũng sẽ tìm con về vậy!
- Đúng! Ta chạy không thấy nữa, cha mẹ cũng sẽ đi khắp núi tìm ta!
Thằng bé nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/91214/chuong-2.html